Chương 1682: Anh tài Thanh châu, ai dám đánh một trận Œ)
Chương 1682: Anh tài Thanh châu, ai dám đánh một trận Œ)Chương 1682: Anh tài Thanh châu, ai dám đánh một trận Œ)
Khoảnh khắc Kiếm Ý tháp sụp đổ, Kiếm Vô Trần và cổ chân nhân xuất hiện trước mặt Dương Diệp.
Khi nhìn thấy tình huống, sắc mặt của Kiếm Vô Trân và Cổ chân nhân cực kỳ khó coi, ánh mắt hai người dùng ở trên người Dương Diệp, trong mắt có phẫn nộ, có nghi hoặc, cũng có khiếp sợ.
Vô số cỗ kiếm ý bất đồng không ngừng cắn nuốt lại ở trong cơ thể và chung quanh Dương Diệp, tuy rằng những kiếm ý này thoạt nhìn là tự nguyện, nhưng khi hai bên cắn nuốt nhau, vẫn là long tranh hổ đấu, bởi vì nếu ai kiên trì đến cuối cùng, vậy ý thức của nó nhất định sẽ chiếm chủ vị. Đương nhiên, cuối cùng vẫn là tiện nghi cho Dương Diệp!
- Hắn thật sự đang cắn nuối!
Cổ chân nhân trầm giọng nói.
- Ngươi bảo hắn cắn nuốt à?
Kiếm Vô Trần nói.
Cổ chân nhân cười khổ, nói:
- Hắn lúc trước hỏi ta, có thể cắn nuốt những kiếm ý này hay không, ta nói với hắn, chỉ cân hắn có bản lĩnh thì cứ cắn nuốt. Kiếm chủ ngươi cũng biết đấy, những kiếmh ý này đều là Thiên cấp tam trọng, bản thân không hề yếu hơn kiếm ý của hắn ở thời kì đỉnh phong. Đừng nói hắn, cho dù là chúng ta muốn cắn nuốt cũng không có khả ndăng cao, nhưng ta không ngờ, tiểu tử này thật sự lại cắn nuốt, hơn nữa hình như còn thành công.
Nói đến đây, Cổ chân nhân bỗng nhiên nói:
- Kiếm chủc, nếu hắn thật sự đạt tới kiếm ý Hư Vô cảnh, cộng với Uyển nhi, Cổ Kiếm trai ta trong tương lai ở trên Võ bảng của Trung Thổ Thần châu nhất định có thể giành được thành tích trong ba mươi thứ hạng đầu! Nói không chừng chúng ta có thể dựa vào điều này để trở thành thế lực cấp kim cương!
Mí mắt Kiếm Vô Trần giật giật, thế lực cấp kim cương chính là chuyện mà toàn bộ tiền bối các đời của Cổ Kiếm trai đều phấn đấu.
Một lúc sau, Kiếm Vô Trần lắc đầu, nói:
- Ngươi chắc hiểu, kiếm ý Hư Vô cảnh không dễ đạt tới như vậy đâu, cho dù là cắn nuốt nhiều kiếm ý Thiên cấp như vậy cũng không được. Bằng không, Cổ Kiếm trai ta sớm có đã có tiền bối cắn nuốt những kiếm ý này rồi. Còn nữa, chuyện Võ bản cũng không đơn giản. Tóm lại, trước tiên nghĩ biện pháp làm sao để ăn nói với những lão già đó chuyện kiếm ý của Kiếm Ý tháp bị hấp thu, Kiếm Ý tháp sụp đổ, không khéo ngay cả kiếm chủ ta đây cũng không gánh vác nổi đâu.
Cổ chân nhân cười cười, nói:
- Kiếm chủ nói đùa rồi, trừ tổ sư lão nhân gia ra, trong Cổ Kiếm trai này ngươi là mạnh nhất, bọn họ sao dám trách tội ngươi? Nhiều lắm cũng chỉ lải nhải vài câu thôi!
Kiếm Vô Trần nhìn Dương Diệp hồi lâu, sau đó thấp giọng nói:
- Hắn gia nhập ta Cổ Kiếm trai, đối với Cổ Kiếm trai ta mà nói, không biết là phúc hay họa.
Thần sắc Cổ chân nhân cũng trở nên ngưng trọng, không thể không nói, tuy thực lực của Dương Diệp cường hãn, nhưng năng lực gây họa cũng tuyệt đối là cường hãn, hơn nữa hắn làm việc quá mức tự ngã, quá mức bá đạo. Người khác không chọc hắn còn đỡ, nếu chọc vào hắn, hắn tuyệt đối sẽ chơi tới cùng. Loại tính tình này cũng có chỗ tốt, đó chính là sẽ không bị người ta bắt nạt, sẽ không phải chịu thiệt, nhưng cũng có chỗ xấu, đó chính là dễ gây thù chuốc oán.
Nhìn Dương Diệp, Cổ chân nhân thấp giọng thở dài, trong mắt có một tia phức tạp.
Hồi lâu sau, kiếm ý chung quanh Dương Diệp dần dần bình tĩnh lại, sau khoảng nửa canh giờ, Dương Diệp đột nhiên mở mắt. Dương Diệp giơ ngón tay, vung khẽ vê phía xa xa, tay vừa hạ xuống, mặt đất ở xa xa trực tiếp vỡ ra, để lộ một cái khe đen xì sâu không thấy đáy.
- Nửa bước Hư Vô cảnh!
Kiếm Vô Trần bỗng nhiên nói.
- Vẫn không phải là Hư Vô cảnh chân chính à?
Dương Diệp khẽ nhíu mày.
- Ngươi nên biết chừng mực đi!
Kiếm Vô Trần nói:
- Ngươi có biết, các đời Cổ Kiếm trai ta đến nay, trừ tổ sư ra, yêu nghiệt thiên tài các đời, bao gồm cả những lão quái vật chúng ta kiếm ý cũng chỉ tới Thiên cấp tam trọng, tuy rằng trong Thiên cấp tam trọng cũng có mạnh có yếu, nhưng kiếm ý của mọi người chung quy cũng chỉ có thể xem như là Thiên cấp tam trọng. Mà ngươi, không đến hai mươi tuổi đã đạt tới nửa bước Hư Vô cảnh, nói thật, cho dù là ta cũng phải ghen tị!
Dương Diệp cười bẽn lẽn, sau đó nói:
- Kiếm ý Hư Vô cảnh không phải vô thanh vô tức sao? Kiếm ý của ta lúc này cũng vô thanh vô tức, vì sao chỉ có thể tính là nửa bước?
- Bởi vì kiếm ý của ngươi vẫn chưa thật sự siêu việt được phiến thiên địa này! Cổ chân nhân nói:
- Kiếm ý hiện tại của ngươi nhiều lắm chỉ có thể xem như là ngang hàng với phiến thiên địa này. Bởi vậy, kiếm ý vẫn có dấu vết. . Đương nhiên, người bình thường tuyệt đối không phát hiện được, trừ phi là loại thiên tài có thể cảm ngộ được thiên địa, hoặc là một số Bán thánh cao cấp đạt tới nửa bước Thánh giả. Tóm lại, nếu không đạt tới mức cảm ngộ được thiên địa, dưới Thánh giả, cho dù là một số Bán thánh cao cấp cũng không phát hiện được kiếm ý này của ngươi!
- Phải làm sao mới có thể đạt tới kiếm ý Hư Vô cảnh chân chính?
Dương Diệp hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt hai người Kiếm Vô Trần và Cổ chân nhân đều trở nên nghiêm túc. Cổ chân nhân trầm giọng nói:
- Tiểu tử, chớ có muốn trèo cao, chuyện tu hành là dục tốc bất đạt!
Dương Diệp gật đầu, nói:
- Thụ giáo!
Kỳ thật, khi hắn nói ra câu đó, hắn cũng có chút hối hận, khi đó hắn kỳ thật chỉ là đầu óc nóng lên, phải nói là hắn quá nóng vội.
Nhìn thấy thái độ của Dương Diệp, sắc mặt Cổ chân nhân và Kiếm Vô Trần đều nhu hòa hơn rất nhiều, Kiếm Vô Trần nói:
- Hư Vô cảnh Chân chính chính là một loại tôn tại hư vô mờ mịt, rất ít có ai có thể dựa vào ngoại vật để đề thăng tới Hư Vô cảnh. Ít nhất là ta chưa thấy bao giờ, cũng chưa nghe bao giờ, ngươi muốn đề thăng tới Hư Vô cảnh, chỉ có dựa vào cảm ngộ của bản thân! Ngộ được thì kiếm ý tất nhiên cũng sẽ đề thăng.
Dương Diệp nói:
- Trừ tổ sư ra, Cổ Kiếm trai ta không có một ai đạt tới kiếm ý Hư Vô cảnh à?
Kiếm Vô Trần gật đầu, nói:
- Nửa bước Hư Vô cảnh cũng có, có điều cũng không nhiều!
Dương Diệp gật đầu, bỗng nhiên, hắn lại hỏi:
- Ta có thể dựa vào nửa bước kiếm ý Hư Vô cảnh này để đối kháng với Thánh giả không?
Kiếm Vô Trân Cổ chân nhân và Kiếm Vô Trần nhìn nhau một cái, trong mắt hai người hiện ra nét cười. Cổ chân nhân cười nói: