Chương 1687: Ta luôn lấy đức phục người! (2)
Chương 1687: Ta luôn lấy đức phục người! (2)Chương 1687: Ta luôn lấy đức phục người! (2)
Trong mắt Tiểu Thanh lấp lánh vẻ hưng phấn.
- Bốn thành thôi à?
Dương Diệp nhíu mày.
- Người cho rằng thành thánh dễ vậy àiI
Tiểu Hồng tức giận nói:
- Có bốn thành, đã tính là rất cao rồi. Không biết có bao nhiêu người, ngay cả một thành nắm chắc cũng không có.
Dương Diệp trực tiếp phớt lờ tiểu Hồng, nhìn tiểu Thanh nói:
- Các ngươi muốn tiếp tục ở lại bên cạnh ta cũng không phải là không thể được. Có điều các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, các ngươi sau này nếu thành thánh phải giúp ta ba việc. Thế nào?
- Vì sao chứ?
Tiểu Thanh đang định nói thì tiểu Hồng đã nói trước:
- Phải biết rằng, ta...
- Các ngươi có thể đi được rồi đó!
Dương Diệp trực tiếp cắt ngang lời nhói của tiểu Hồng.
- Ngươi Tiểu Hồng tức lắm, hâm hầm nhìn Dương Diệp, nói:
- Ngươi có tin ta nuốt sống ngươi luôn không!
- Ngươi có tin chỉ cân tâm niệm của ta dkhẽ động là lập tức có ít nhất năm Thánh giả đến đây ngay không?
Dương Diệp lạnh lùng nhìn tiểu Hồng. Nơi này là địa bàn của Cổ Kiếm trai, chỉ cần hắn muốn, quả thật có thể khiến Cổ Kiếcm trai đến đây. Phải nói rằng, lúc này Thánh giả của Cổ Kiếm trai rất có thể đã chú ý tới nơi này.
Tiểu Hồng còn muốn nói thì tiểu Thanh đã cản nàng ta lại, sau đó nói:
- Chúng ta đáp ứng ngươi, nếu chúng ta có cơ hội trở thành Thánh giả, nhất định sẽ giúp ngươi làm ba việc. Chỉ là từ giờ tới lúc thành thánh, hy vọng ngươi có thể ra tay giúp đỡi
- Tất nhiên rồi!
Dương Diệp nói.
- Ngươi không sợ chúng ta đến lúc đó lại nuốt lời à?
Tiểu Hồng bỗng nhiên nói.
Dương Diệp cười nói:
- Yêu thú bình thường rất giữ chữ tín, các ngươi nếu đã đáp ứng, đến lúc đó việc ta muốn các ngươi làm chỉ cân không phải quá khó xử thì các ngươi chắc sẽ đáp ứng!
Tiểu Hồng nhìn Dương Diệp, hừ lạnh nói:
- Quen ngươi lâu như vậy, ngươi nói rất nhiều, nhưng chỉ những lời này mới coi như là tiếng người!
Nói xong, nàng ta trực tiếp cùng tiểu Thanh hóa thành con rắn nhỏ như sợi tóc chui vào trong áo Dương Diệp.
- Ta muốn ổn định cảnh giới của ta, trong khoảng thời gian này, ngươi đừng quấy rây ta!
Tử nhi nói xong câu này, nàng ta lập tức khôi phục bộ dạng chồn tía trước kia rồi leo lên vai Dương Diệp
- Tiểu tử, đến đại điện đi!
Lúc này, thanh âm của Cổ chân nhân đột nhiên vang lên trong đầu Dương Diệp.
Rất nhanh, Dương Diệp đi tới đại điện, trong đại điện, so với lần trước thì nhân số ít hơn rất nhiều, chỉ có mười người. Kiếm Vô Trân ngồi trên thủ vị, bên cạnh hắn là Cổ chân nhân.
- Có một chuyện, đối với ngươi mà nói thì xem như là chuyện tốt, có điều vẫn phải hỏi ý kiến của ngươil
Kiếm Vô Trần nói:
- Viện trưởng của Vân Hải thư viện muốn mời ngươi làm giáo tập của Vân Hải thư viện, không biết ngươi có nguyện ý hay không!
- Giáo tập?
Dương Diệp nhíu mày nói.
Kiếm Vô Trần gật đầu, nói:
- Tiểu tử, nếu ngươi đáp ứng, vậy sẽ là giáo tập trẻ tuổi thứ hai từ trước tới nay của Vân Hải thư viện!
- Có lợi gì không?
Dương Diệp nói.
Kiếm Vô Trần lắc đầu, nói:
- Thằng nhãi ngươi, tất nhiên là có rồi. Mỗi tháng có mười vạn đá năng lượng siêu phẩm, không chỉ như vậy, còn có thể tiến vào thư khố của Vân Hải thư viện. Nếu ngươi của bản lĩnh, thậm chí còn có thể tiến vào Huyền Kỹ viện hoặc Công Pháp viện của bọn họ. Đừng xem thường Huyền Kỹ viện và Công Pháp viện của bọn họ, nếu nói công pháp và huyền kỹ của thế lực nào ở Thanh châu mạnh nhất và nhiều nhất, vậy không nghi ngờ gì nữa chính là Vân Hải thư viện. Bởi vì ở đó có rất nhiều huyền kỹ và công pháp là đến từ Trung Thổ Thần châu!
Nói đến đây, Kiếm Vô Trần đứng dậy, nói:
- Ta biết, ngươi không để những thứ này vào mắt, nhưng chúng ta vẫn hy vọng ngươi có thể đáp ứng. - Vì sao?
Dương Diệp hỏi.
Kiếm Vô Trần nói:
- Lúc trước ngươi giết mấy tên đệ tử của Vân Hải thư viện. Tuy rằng cao tầng của Vân Hải thư viện bưng bít, nhưng rất nhiều người trong đó trong lòng vẫn rất không phục, rất khó chịu, bởi vậy, rất nhiêu đệ tử của Cổ Kiếm trai chúng ta ở Vân Hải thư viện sống không dễ dàng gì. Lần này nếu ngươi nhận nhiệm vị, đây là một cơ hội tốt để gỡ bỏ ân oán giữa chúng ta và Vân Hải thư viện.
- Ta đáp ứng!
Dương Diệp nói.
Kiếm Vô Trần mỉm cười, nói:
- Nhớ kỹ lần này tới đó cố gắng làm người thì nhún nhường, còn làm việc thì phách lối một chút, hiểu chưa?
- Ngươi là sợ ta gây họal
Dương Diệp trợn mắt, nói:
- Nói thật, ta luôn lấy đức phục người!
- Cút...