Chương 1686: Ta luôn lấy đức phục người! (1)
Chương 1686: Ta luôn lấy đức phục người! (1)Chương 1686: Ta luôn lấy đức phục người! (1)
Nữ tử da thịt trắng như tuyết, tuy rằng tuy rằng có chút non nớt, nhưng dung mạo đã cực đẹp. Mặc một thân váy dài màu tím, eo đeo một chiếc đai màu vàng tím, đai quấn chặt lấy hông thiếu nữ, dáng người mạn diệu thon nhỏ. Trên người nữ tử tuy rằng lộ rõ vẻ non nớt nhưng lại có một cỗ khí tức ung dung sang đẹp.
Dương Diệp vừa định nói gì đó thì nữ tử lại đột nhiên ôm châm lấy hăn, sau đó trực tiếp khóc nức nở, dân dân, nữ tử càng khóc càng kích động, quả thực giống như Hoàng Hà vỡ đê, ngực áo Dương Diệp đã ướt đẫm.
Dương Diệp hoàn toàn ngây ngốc.
Một lúc sau, Dương Diệp đẩy khẽ thiếu nữ vẫn đang khóc ra, nói:
- Ngươi, ngươi là?
Thiếu nữ ngẩng đầu, lông mi dài vẫn dính đầy nước mắt, lộ ra có chút điềm đạm đáng yêu, ai thấy cũng thương! Thiếu nữ đột nhiên ôm lấy đầu Dương Diệp, sau đó không ngừng cọ đầu vào cằm hắn.
Âm!
Cả người Dương Diệp cứng đờ, đầu như muốn nổ tung. Một lúc sau, hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ, ôm rất chặt, giống như muốn dung nhập thiếu nữ vào trong thân thể mình:
- Tử nhi, ngươi là Tử nhi, ngươi là Tử nhi. . .
Thiếu nữ trước mắt này chính là là chồn tía. Đương nhiên, lúc này nàng ta đã khôi phục hình người!
Đời này, người mà hắn không thể quên nhất chính là là Tử nhi trước mắt này. Bởi vì Tử nhi là người chung hoạn nạn với hắn từ trước tới giờ, tình cảm giữa bọn họ không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung!
Cứ như vậy, hai người ôm nhau gần nửa canh giờ mới tách ra.
Dương Diệp vươn hai tay ra ôm lấy má Tử nhi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng ta, nói:
- Bọn họ có khỏe không?
Tử nhi gật đầu, sau đó lại ôm lấy Dương Diệp, nói khẽ:
- Lúc trước thế giới tiểu tuyền qua đột nhiên xuất hiện dị biến, một cỗ lực lượng thần bí khóa thế giới trong tiểu tuyên qua lại, sau đó chúng ta không thể liên hệ được với ngoại giới nữa. Ngươi có biết hay không, chúng ta rất lo cho ngươi, thật sự rất lo, rất lo...
Dương Diệp trong lòng thấy ấm áp, nói:
- Ta há lại không lo cho các ngươi? Có điều cũng may, chúng ta đều không sao. Đúng rồi, ngươi có thể đi ra, vậy bọn Thanh Thi phải chăng cũng ra được?
Tử nhi lắc đầu, nói:
- Cỗ lực lượng thần bí đó vẫn chưa tiêu tán triệt để, có điều, nó đang dần dần biến mất, bởi vì có rất nhiều tử khí đang ùa vào thế giới của chúng ta, những tử khí này sau khi tiến vào thế giới của chúng ta, lực lượng thân bí càng lúc càng yếu. Ta sở dĩ có thể ra được là vì mọi người toàn bộ đồng lòng giúp ta, hơn nữa bản thân ta lại có thuật thần thông không gian rất mạnh, bởi vậy mới đột phá được lực lượng thân bí đó. Bọn họ muốn ra thì trừ phi là lực lượng thần bí đó lại yếu đi!
- Lực lượng thần bí?
Dương Diệp nhíu mày:
- Trong Hồng Mông tháp có tôn tại lực lượng khác?
- Vậy chắc là do Hồng Mông tháp!
Tử nhi nói:
- Cỗ lực lượng thần bí đó vẫn chưa tiêu tán triệt để, có điều, nó đang dần dần biến mất, bởi vì có rất nhiều tử khí đang ùa vào thế giới của chúng ta, những tử khí này sau khi tiến vào thế giới của chúng ta, lực lượng thần bí càng lúc càng yếu. Ta sở dĩ có thể ra được là vì mọi người toàn bộ đồng lòng giúp ta, hơn nữa bản thân ta lại có thuật thần thông không gian rất mạnh, bởi vậy mới đột phá được lực lượng thân bí đó. Bọn họ muốn ra thì trừ phi là lực lượng thần bí đó lại yếu đi!
- Lực lượng thần bí?
Dương Diệp nhíu mày:
- Trong Hồng Mông tháp có tồn tại lực lượng khác?
- Vậy chắc là do Hồng Mông tháp!
Tử nhi nói:
- Lúc trước bởi vì ngươi thi triển kiếm kỹ rất mạnh, Hồng Mông tháp cảm nhận được uy hiếp cường đại, bởi vậy liền phóng xuất ra cỗ lực lượng thần bí này để khóa thế giới trong Hồng Mông tháp. Có điều đáng tiếc, nó vẫn bị thương nặng, mà hiện tại nó đang bị thương nặng nên căn bản không thể cởi bỏ lực lượng lúc trước nó làm ra. Cho nên, nó mới không ngừng cần hấp thu tử khí, bởi vì chỉ có khôi phục thương thế bản thân, nó mới có thể giải trừ được lực lượng đói
Nghe vậy, vẻ mặt Dương Diệp giãn ra, chỉ cân không phải người ngoài cường hành xâm nhập vào trong cơ thể hắn rồi phong ấn thế giới của Hồng Mông là tốt rồi. Bởi vì nếu là vậy, chuyện sẽ thật sự rất đáng sợ. Có điều cũng may, đây chỉ là tự Hồng Mông tháp làm ra, điều này có nghĩa là chỉ cân đủ đá năng lượng siêu phẩm, Hồng Mông tháp có thể khôi phục bình thường! Nghĩ vậy, tảng đá trong lòng Dương Diệp lần này xem như đã triệt để được cởi bỏ. Hắn quan sát Tử nhi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
Dương Diệp trong lòng thấy ấm áp, nói:
- Ta há lại không lo cho các ngươi? Có điều cũng may, chúng ta đều không sao. Đúng rồi, ngươi có thể đi ra, vậy bọn Thanh Thi phải chăng cũng ra được?
Tử nhi lắc đầu, nói:
- Cỗ lực lượng thần bí đó vẫn chưa tiêu tán triệt để, có điều, nó đang dần dần biến mất, bởi vì có rất nhiều tử khí đang ùa vào thế giới của chúng ta, những tử khí này sau khi tiến vào thế giới của chúng ta, lực lượng thần bí càng lúc càng yếu. Ta sở dĩ có thể ra được là vì mọi người toàn bộ đồng lòng giúp ta, hơn nữa bản thân ta lại có thuật thần thông không gian rất mạnh, bởi vậy mới đột phá được lực lượng thần bí đó. Bọn họ muốn ra thì trừ phi là lực lượng thần bí đó lại yếu đi!
- Lực lượng thân bí?
Dương Diệp nhíu mày:
Đời này, người mà hắn không thể quên nhất chính là là Tử nhi trước mắt này. Bởi vì Tử nhi là người chung hoạn nạn với hắn từ trước tới giờ, tình cảm giữa bọn họ không thể dùng bất kỳ ngôn ngữ nào để hình dung! Cứ như vậy, hai người ôm nhau gần nửa canh giờ mới tách ra.
Dương Diệp vươn hai tay ra ôm lấy má Tử nhi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng ta, nói:
- Trong Hồng Mông tháp có tôn tại lực lượng khác?
- Vậy chắc là do Hồng Mông tháp!
Tử nhi nói:
- Lúc trước bởi vì ngươi thi triển kiếm kỹ rất mạnh, Hồng Mông tháp cảm nhận được uy hiếp cường đại, bởi vậy liền phóng xuất ra cỗ lực lượng thần bí này để khóa thế giới trong Hồng Mông tháp. Có điều đáng tiếc, nó vẫn bị thương nặng, mà hiện tại nó đang bị thương nặng nên căn bản không thể cởi bỏ lực lượng lúc trước nó làm ra. Cho nên, nó mới không ngừng cần hấp thu tử khí, bởi vì chỉ có khôi phục thương thế bản thân, nó mới có thể giải trừ được lực lượng đói
Nghe vậy, vẻ mặt Dương Diệp giãn ra, chỉ cân không phải người ngoài cường hành xâm nhập vào trong cơ thể hắn rồi phong ấn thế giới của Hồng Mông là tốt rồi. Bởi vì nếu là vậy, chuyện sẽ thật sự rất đáng sợ. Có điều cũng may, đây chỉ là tự Hồng Mông tháp làm ra, điều này có nghĩa là chỉ cần đủ đá năng lượng siêu phẩm, Hồng Mông tháp có thể khôi phục bình thường!
Nghĩ vậy, tảng đá trong lòng Dương Diệp lần này xem như đã triệt để được cởi bỏ. Hắn quan sát Tử nhi, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
- Tử nhi, ngươi, ngươi đã là Bán thánh cao cấp?
- Vừa đề thăng!
Tử nhi cười tửm tỉm nói:
- Bởi vì đề thăng tới Bán thánh cao cấp nên ta mới ra được. Hiện tại cảnh giới của ta vẫn chưa ổn định lắm nên cần ổn định một chút!
Đột nhiên, nàng ta nhướng mày, hai tay trực tiếp thò vào trong ngực Dương Diệp.
Âm một tiếng, Tử nhi lui liền ra sau mấy bước, mà xuất hiện trước mặt Dương Diệp là tiểu Thanh và tiểu Hồng.
- Ngươi là Yêu Soái, thủ hạ của Yêu Vương!
Tiểu Hồng nhìn chằm chằm Tử nhi, trong mắt lộ ra địch ý và đề phòng.
- Là thủ hạ của tai
Dương Diệp đột nhiên đi tới trước mặt Tử nhị, nói:
- Không sao chứ?
Tử nhi lắc đầu, sau đó nói:
- Trên người ngươi sao lại có hai con rắn này? - Cái này nói ra thì dài lắm, sau này từ từ nói với ngươil
Dương Diệp nói xong, xoay người nhìn về phía tiểu Thanh và tiểu Hồng, trong mắt hắn cũng có một tia ngưng trọng và đề phòng. Hai nàng này tuy rằng cũng là yêu thú Bán thánh cao cấp như Tử nhi, nhưng thực lực của họ rõ ràng cao hơn Tử nhi rất nhiều. Có điều nghĩ lại cũng đúng, hai nàng này lúc trước sắp trùng kích Thánh giả cảnh.
Tuy rằng là Bán thánh cao cấp, nhưng đối phương tuyệt đối không phải Bán thánh cao cấp bình thường!
Trâm ngâm một thoáng, Dương Diệp nói:
- Lúc trước ta hại các ngươi bị thiên phạt đánh trúng, coi như là ta không phải. Có điêu hiện giờ các ngươi dưới sự nuôi dưỡng của tử khí, thực lực cho dù chưa khôi phục toàn bộ thì cũng có thể khôi phục tám chín thành rồi. Cho nên các ngươi có thể rời đi
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn quyết định tách khỏi hai nàng này. Đặc biệt là tiểu Hồng, giữ nàng ta ở lại bên cạnh, thật sự không an toàn!
- Ngươi muốn đuổi chúng ta đi?
Sắc mặt Tiểu Hồng mặt hơi trâm xuống, ánh mắt có chút bất thiện.
Dương Diệp nói:
- Ngươi muốn hiểu như vậy thì ta cũng đành chịu! - Ta không đi!
Tiểu Hồng lạnh lùng nói.
Dương Diệp hơi ngẩn ra, nói:
- Ngươi lại vẫn muốn bám vào ta à.
Lúc này tiểu Thanh đi tới trước mặt Dương Diệp, nói:
- Tuy rằng chúng ta đã khôi phục được thực lực, nhưng vẫn chưa thật sự khôi phục, nếu muốn khôi phục thực lực hoàn toàn, nhất định phải dựa vào huyền khí của ngươi. Bằng không, chúng ta rất có thể phải mất ít nhất trăm năm thời gian. Cho nên, ngươi cho chúng ta ở lại bên cạnh ngươi được không? Sau này chúng ta có thể giúp ngươi đánh nhaul
Dương Diệp trâm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Các ngươi ngày sau nắm chắc bao nhiêu thành có thể thành thánh?
- Ngày sau nếu ngươi có thể lợi dụng huyền khí màu tím của ngươi để giúp chúng ta, chúng ta ít nhất có bốn thành nắm chắc!