Chương 1710: Giết về Vân Hải thành! (1)
Chương 1710: Giết về Vân Hải thành! (1)Chương 1710: Giết về Vân Hải thành! (1)
Vào khoảnh khắc những người này lựa chọn phản bội Vân Hải thư viện gia nhập Vân Tiêu Thánh điện, những người này đã là kẻ địch của Dương Diệp.
Kẻ địch thì không cần được giáo dục!
Man Thần kiếm lướt đi trong sân, hơn mười Huyền giả lập tức bị dập cho thần hồn câu diệt.
Nhìn thấy một màn này, không chỉ những Huyền giả lúc trước phản bội Vân Hải thư viện ngây người, ngay cả đám người phía sau Dương Diệp cũng vô cùng khiếp sợ, khi mọi người nhìn Dương Diệp, trong mắt toàn là vẻ kiêng kị và sợ hãi!
Đặc biệt là Hạ Băng Vi, lại trực tiếp ôm lấy biểu ca Phong Vũ Triều của nàng ta, mà trong mắt Phong Vũ Triêu cũng đầy kiêng kị và ngưng trọng.
Bao gồm cả Ngọc Vô Kiều vẫn luôn nhìn nhìn Dương Diệp không vừa mắt nhìn Dương Diệp không vừa mắt, lúc này trong mắt cũng tràn ngập kiêng kị!
Thực lực mạnh cũng không phải quá đáng sợ, đáng sợ là thực lực mạnh còn tàn nhẫn như vậy, thật sự khiến người ta phải sợ hãi.
-A. Trong sân, bên trong bà ta Huyền giả lúc trước phản bội Vân Hải thư viện có người phục hồi tinh thần, sau khi hét thảm một tiếng thì điên cuồng đào tẩu.
Những nhgười còn lại cũng phục hôi tinh thần, không có ngoại lệ, toàn bộ xoay người điên cuồng chạy trốn.
Dương Diệp không lựa chọn đuổi theo những người này, mà xoay dngười nhìn vê phía mọi người ở đằng sau, nói:
- Từ giờ trở đi, mọi người đi theo ta, nghe ta chỉ huy, có ai có ý kiến gì không?
- Ta...
Nghe thcấy ngữ khí như là ra lệnh đó, Ngọc Vô Kiều lập tức khó chịu, theo bản năng liền định chất vấn, nhưng nàng ta vừa nói được một chữ thì mũi kiếm Man Thần kiếm của Dương Diệp đã trực tiếp đi tới mi tâm của nàng ta, kiếm đã đâm vào nửa phân, máu tươi trong nháy mắt từ trán Ngọc Vô Kiều trào ra, dung nhan diễm lệ của Ngọc Vô Kiều trong nháy mắt bị máu tươi nhiễm đỏ.
- Ngươi chỉ cân nói có, hoặc không là được rồi!
Dương Diệp mặt không biểu tình nhìn Ngọc Vô Kiều, nói.
Mọi người kìm lòng không đậu lui vê phía sau một bước, lần này, khi bọn họ nhìn vê phía Dương Diệp đã không phải kiêng kị, mà là sợ hãi. Ngọc Vô Kiều cũng hơi ngẩn ra, nàng ta cũng không ngờ, nam nhân trước mắt này nói ra thủ liền xuất thủ, hơn nữa còn bá đạo cường thế như vậy! Nàng ta vốn là một người tâm cao khí ngạo, cường thế bá đạo như vậy, cỗ quật cường ở trong xương tủy nàng ta cũng trào ra, cả giận nói:
- Ta rất có ý kiến!
Dương Diệp gật đầu, lúc này, Ngọc Vô Song đột nhiên cản ở trước mặt Dương Diệp, nàng ta không nói gì, chỉ cứ vậy nhìn Dương Diệp. Nhìn Ngọc Vô Song một lúc, Dương Diệp thu kiếm, sau đó nhìn mọi người còn lại trong sân, nói:
- Ta muốn về Vân Hải thành, các ngươi nếu nguyện ý đi theo ta, ta có thể dẫn theo các ngươi trở về, nhưng các ngươi phải nghe theo ta, nếu có ý kiến, hoặc là không muốn vậy thì xin đi đi.
Dương Diệp, đám người Lý Mậu Trinh và Thanh Y cùng với Lãnh Ngọc Nhiễm lập tức đi tới bên cạnh Dương Diệp. Lý Mậu Trinh và Lý Thanh Y tất nhiên có lòng tin với Dương Diệp, dù sao bọn họ cũng biết thân phận thật sự và thực lực của Dương Diệp. Mà đám người Lãnh Ngọc Nhiễm cũng có lòng tin đối với Dương Diệp, trên đường đi, thực lực Dương Diệp thể hiện ra đã khiến cho bọn họ tin phục!
Rất nhanh, lại có rất nhiêu người đi tới phía sau Dương Diệp.
Đối với mọi người mà nói, Dương Diệp tuy rằng thoạt nhìn rất tàn nhẫn, nhưng thực lực của hắn tuyệt đối là không thể nghi ngờ, nếu muốn trở lại Vân Hải thành, không nghi ngờ gì nữa, đi theo hắn, cơ hội sẽ lớn hơn rất nhiều!
Không đến một hồi, phía sau Dương Diệp đã có hơn một trăm người, mà ở đối diện Dương Diệp chỉ có mấy người. Mấy người này phân biệt là tỷ muội Ngọc Vô Song, Phong Vũ Triêu, Hạ Băng Vi và kiếm tu đó của Cổ Kiếm trai.
- Các ngươi chắc chứ?
Dương Diệp nhìn đám người Phong Vũ Triêu. Tuy rằng mục đích của hắn là cứu người, nhưng nếu bản thân những người này không muốn đi theo hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cưỡng câu.
Phong Vũ Triều trâm ngâm hồi lâu, hắn nhìn Hạ Băng Vi, sau đó nói:
- Chúng ta đi theo ngươi!
Nói xong, đi tới phía sau Dương Diệp, đối diện Dương Diệp chỉ còn lại tỷ muội Ngọc gia.
- Đi, đi theo tal
Ngọc Vô Song kéo tay Ngọc Vô Kiều, muốn đi về phía Diệp, nhưng Ngọc Vô Kiều lại hất tay Ngọc Vô Song, nói:
- Muốn đi thì tự đi đi, không có hắn, lão nương cũng không phải không thể quay về! - Ngươi có phải muốn bị đánh không?
Dương Diệp bỗng nhiên bước về phía Ngọc Vô Kiều.
Ngọc Vô Kiều lật tay, một cây roi to bằng cánh tay xuất hiện trên tay nàng ta, nàng ta lạnh lùng nhìn Dương Diệp, nói:
- Đừng tưởng ta thua ngươi, lúc trước nếu không ngươi đánh lén, ngươi cho rằng ta sẽ trúng chiêu của ngươi sao?
Ngọc Vô Song hít sâu một hơi, sau đó nhìn vê phía Dương Diệp, nói:
- Chừa chút mặt mũi cho nàng ta có được không?
- Lão tam, ngươi ăn cây táo, rào cây sung!
Nghe thấy lời nói của Ngọc Vô Song, Ngọc Vô Kiều lập tức chán nản.
- Là tự ngươi muốn chết!
Ngọc Vô Song nói xong thì mặc kệ Ngọc Vô Kiều, trực tiếp đi tới phía sau Dương Diệp.
Dương Diệp nhìn vê phía Ngọc Vô Kiều, nói:
- Nếu không phải là vì Vô Song, ta thật sự không muốn quản ngươi.
Nói xong, Dương Diệp bước ra một bước vê phía trước, nháy mắt đã tới trước mặt Ngọc Vô Kiều, Ngọc Vô Kiều hoảng hốt, có điều phản ứng cũng rất nhanh, trường tiên trong tay đột nhiên quét ra, roi đi qua đâu, không gian đều chấn động, thanh thế khiếp người.
Nhưng rất nhanh, hai mắt nàng ta lại trợn lên, không chỉ nàng ta mà những người chung quanh cũng vậy.
Ở trong mắt bọn họ đều là vẻ khiếp sợ và khó có thể tin được.
Bởi vì cây roi của Ngọc Vô Kiều đã bị Dương Diệp tóm trong tay.
Dương Diệp nói:
-Ttranh đấu với ngươi kỳ thật chẳng có gì thú vị, không chỉ không thú vị, ta ngược lại còn cảm thấy áy náy, bởi vì ngươi thật sự quá yếu!
Thanh âm vừa dứt, Dương Diệp đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngọc Vô Kiều, cùng lúc đó tay hắn trực tiếp khống chế yết hầu Ngọc Vô Kiêu, sắc mặt Ngọc Vô Kiều trong nháy mắt trở nên tím tái. Nhưng ngay sau đó Dương Diệp lại buông tay. Sau đó trở vê chỗ cũ.
- Nhìn thấy chưa? Ta không lừa ngươi chứ?
Dương Diệp nói.
- Ngươi, rốt cuộc là ail