Chương 1711: Giết về Vân Hải thành! (2)
Chương 1711: Giết về Vân Hải thành! (2)Chương 1711: Giết về Vân Hải thành! (2)
Ngọc Vô Kiều nhìn chằm chằm Dương Diệp, lần này, nàng ta không muốn đấu nữa. Bởi vì nàng ta căn bản không thể chống lại người trước mắt này.
- Ta cũng muốn biết ngươi là ail
Đúng lúc này, một đạo thanh âm đột nhiên từ xa truyền đến.
Mọi người biến sắc, nhìn vê phía phát ra thanh âm, chỉ thấy một nam tử đeo mặt nạ quỷ không biết từ khi nào đã xuất hiện ngoài trăm trượng. Mà phía sau nam tử đeo mặt nạ quỷ là mấy ngàn đôi mắt tỏa ra ánh sáng âm u.
Bây sói toàn bộ là Hoàng Giả cảnh!
Nhìn thấy một màn này, mọi người trong sân đồng loạt biến sắc.
Dương Diệp không để ý tới nam tử đeo mặt nạ, mà về phía Lãnh Ngọc Nhiễm, nói:
- Nơi này cách Vân Hải thành có xa lắm không?
Lãnh Ngọc Nhiễm trâm ngâm một thoáng, nói:
- Mọi người chạy hết sức thì cần ba ngày!
Dương Diệp gật đầu, nói: - Ngươi dẫn bọn họ đi trước!
- Vậy còn ngươi?
Lãnh Ngọc Nhiễm nói khẽ.
- Rất nhanh sẽ đuổi kịp thôi!
Dương Diệp nói.
Lãnh Ngọc Nhiễm nhìn Dương Diệp, sau đó thân hình khẽ động, lướt đi xa, những người ở sau lưng Dương Diệp do dự một thoáng rồi cũng vội vàng đi theo.
Mọi người hiểu rất rõ, bọn họ ở lại trừ làm vướng víu ra thì căn bản không có bất kỳ tác dụng gì!
- Các ngươi, không một ai đi được đâu!
Nam tử đeo mặt nạ quỷ vừa dứt lời, trong rừng rậm phía trước đám người Lãnh Ngọc Nhiễm đột nhiên vang lên những tiếng râm rập, tiếp theo vô số cự lang khổng lồ từ bên trong lao ra.
Những cự lang này có tới hơn một ngàn con, toàn bộ là Hoàng cấp, hơn nữa con cầm đầu, mọi người cũng không xa lạ gì, chính là yêu thú cấp Bán thánh lúc trước đã giao thủ với Lý Mậu Trinh và Ngọc Vô Kiều.
- Đi tìm từng người các ngươi, thật sự là quá lãng phí thời gian. Các ngươi hiện giờ toàn bộ tụ tập cùng một chỗ, cũng khiến ta bớt được bao công sức. Yêu thú cấp Bán thánh cười lạnh nói.
- Thế à?
Trong sân, đột nhiên vang lên thanh âm của Dương Diệp, thanh âm vừa dứt, Dương Diệp đã xuất hiện trước mặt yêu thú cấp Bán thánh đó. Cùng lúc đó, Man Thần kiếm trong tay hắn đã giống như núi lớn từ bên trên đè xuống yêu thú cấp Bán thánh đó.
Nhận thấy được lực lượng khủng bố bên trong Man Thần kiếm, yêu thú cấp Bán thánh biến sắc, bởi vì tốc độ của Dương Diệp thật sự quá nhanh, hắn căn bản không thể trốn tránh, bởi vậy, chỉ có thể hai tay nắm chặt thành quyền, sau đó đánh vào Man Thần kiếm của Dương Diệp.
Âm một tiếng, trong ánh mắt của mọi người, song chưởng của yêu thú cấp Bán thánh trực tiếp vỡ nát.
Yêu thú cấp Bán thánh hoảng hốt, thân hình khẽ động, vội vàng lui vê phía sau mấy trăm trượng!
- Giết cho tal
Đúng lúc này, thanh âm của nam tử đeo mặt nạ quỷ đột nhiên vang lên.
Gừi
Bầy sói đồng loạt tru lên, tiếp theo, toàn bộ điên cuồng xông về phía đám người Dương Diệp! Mấy ngàn yêu thú Hoàng cấp, đó là khủng bố cỡ nào?
Tất cả mọi người ở đây đều là thiên tài siêu cấp, cơ bản đều có thể chiến đấu vượt cấp, nhưng lúc này trong lòng họ cảm thấy bất lực, thực lực hai bên thật sự cách biệt quá lớn!
Lúc này, Dương Diệp xuất hiện đằng trước mọi người, sau đó nói:
- Theo ta giết ra ngoài!
Thanh âm vừa dứt, Man Thần kiếm của Dương Diệp xoay tròn rời khỏi tay.
Âm!
Mấy chục yêu thú Hoàng cấp đi đầu lập tức hóa thành thịt nát!
Nhìn thấy một màn này, trong mắt mọi người phía sau Dương Diệp lập tức cháy lên một cỗ chiến ý!
- Giết!
Mọi người vội vàng đi theo Dương Diệp, sau đó thi triển ra công kích mạnh nhất của mình.
Cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt của Dương Diệp, mọi người xung phong liều chết vê phía Vân Hải thành.
Tuy rằng mọi người một đường thế như chẻ tre, nhưng tình cảnh của mọi người lại càng lúc càng không ổn, bởi vì, chung quanh càng lúc càng nhiều bầy sói xuất hiện. Không chỉ như vậy, còn càng lúc càng nhiều yêu thú cấp Bán thánh xuất hiện, tuy rằng những yêu thú cấp Bán thánh đều bị Dương Diệp giải quyết, nhưng trong đội ngũ đã bắt đầu có người chết.
- Mọi người dựa sát vào nhau, đừng phân tán, phối hợp bù đắp cho nhau, theo sát sau Diệp Dương.
Thanh âm của Ngọc Vô Song vang lên trong đội ngũ.
Nghe vậy mọi người vội vàng co cụm lại, hơn một trăm người trong nháy mắt ngưng tụ thành một sợi dây.
Rất nhanh, mọi người chạy ra khỏi được rừng rậm, đi tới một mảng bình nguyên, khi đi tới bình nguyên này, cước bộ mọi người lập tức chậm lại, ở trong mắt mọi người, chiến ý và hy vọng đã không còn, chỉ có sự tuyệt vọng.
Cách phía trước mọi người mấy trăm trượng, là một bầy sói nhìn không thấy điểm cuối.
Phải tới mấy vạn, trong đó đại bộ phận là Tôn cấp và Hoàng cấp.
Nhìn thấy một màn này, trong mắt Dương Diệp hiện lên một tia dữ tợn, nói:
- Đừng dừng lại, xông lên cho tai
Thanh âm vừa dứt, chân phải Dương Diệp đột nhiên giậm mạnh xuống đất, mượn dùng lực lượng từ mặt đất truyên đến tung người nhảy lên, vào khoảnh khắc hắn nhảy ra, trăm đạo kiếm quang đột nhiên từ trong cơ thể hắn bắn ra.
Kiếm khí xộc lên trời, vào lúc này, trời giống như cũng bị xé rách.