Chương 1717: Ngươi không ra, lão tử tự mình mởi (2)
Chương 1717: Ngươi không ra, lão tử tự mình mởi (2)Chương 1717: Ngươi không ra, lão tử tự mình mởi (2)
Nói xong, ánh mắt lão dừng ở chồn tía trên vai Dương Diệp, trong mắt mang theo một tia khiếp sợ và nghi hoặc, nói:
- Ngươi là thủ hạ của vị Yêu Vương đó?
Chồn tía chỉ vào Dương Diệp.
Vẻ mặt lão già cứng đờ, trầm ngâm hồi lâu, lão nói:
- Bất kể ngươi là Yêu Soái của vị Yêu Vương nào, chúng ta cũng không muốn đối địch với các ngươi. Ngươi có thể đi!
Chồn tía nhìn vê phía Dương Diệp, lão già nói:
- Hắn là giáo tập của Vân Hải thư viện, không thể đi được!
Chồn tía lập tức nổi giận, giơ mỏng lên bắn một luồng ánh sáng tím về phía lão già, luông ánh sáng tím vừa xuất hiện trước mặt lão già đã bị một cỗ lực lượng thần bí chấn nát.
Lão già ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, sau đó nói:
- Cho ngươi thời gian nửa canh giờ để suy nghĩ.
Dương Diệp khẽ nhíu mày, bởi vì việc này có chhút không thích hợp, tuy hắn cũng không biết không thích hợp ở chỗ nào, nhưng trực giác nói với hắn là chuyện có chút quỷ dị. Còn nữa, hắn phát hiện, lúc ban đầu, ndhững yêu thú này thử công kích Vân Hải thành. Nhưng hiện tại những yêu thú này đã ngừng lại toàn bộ, lui ra hơn nghìn trượng, ngay cả nhóm đại quân sói đang muốn xcông tới giết bọn họ cũng đã lui lại.
Cho dù cố ky lai lịch của chồn tía thì cũng không cần phải như vậy chứ?
- Dương huynh, ngươi đi đi!
Đúng lúc này, đám người Lý Mậu Trinh đi tới bên cạnh Dương Diệp, Lý Mậu Trinh nói.
Dương Diệp xoay người nhìn vê phía đám người Lý Mậu Trinh, trên mặt họ đã đầy vẻ mệt mỏi, lúc trước huyết chiến trong thời gian dài, thật sự đã khiến cho bọn họ rơi vào tình trạng kiệt sức.
Dương Diệp nhìn mọi người, nói:
- Chúng ta còn bao nhiêu người?
Lãnh Ngọc Nhiễm trầm giọng nói:
- Tám mươi mốt, trên đường đã chết rất nhiều người rồi!
Nghe vậy, mọi người đều trầm mặc. Trước đó, mọi người đều là người xa lạ, nhưng sau khi trải qua huyết chiến vừa rồi, mọi người đã sớm coi nhau là chiến hữu có thể tín nhiệm. Khi nghe thấy có người chết, trong lòng mọi người khó tránh khỏi có chút bi thương. Nhưng nhiều hơn là sự phẫn nội
Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Nam, trong mắt là sát ý không chút che giấu!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Liễu Nam càng thêm âm trầm, sát ý trong mắt càng dày đặc!
- Yên tâm, ta không biết chúng ta có chết hay không, nhưng ta biết, hắn nhất định sẽ phải chết!
Dương Diệp nói.
- Ngươi thật sự là giáo tập ngoại viện?
Lúc này, Hác Soái Bác đột nhiên hỏi.
Ánh mắt Mọi người nháy mắt lại hướng sang Dương Diệp, bao gồm cả huynh muội Lý Mậu Trinh và Ngọc Vô Song, bọn họ tuy rằng biết thân phận chân chính của Dương Diệp, nhưng đối với việc Dương Diệp trở thành giáo tập của Vân Hải thư viện thì lại không hay biết gì.
Dương Diệp gật đầu.
Thấy Dương Diệp gật đầu, vẻ mặt mọi người lập tức trở nên phấn khích, đặc biệt là Phong Vũ Triều và Hạ Băng Vi. Lúc trước bọn họ còn muốn tìm Dương Diệp báo thù.
Hác Soái Bác cười khổ, nói:
- Lòng vòng cả nửa ngày, thì ra ngươi là giáo tập của chúng ta. Chỉ là, trẻ tuổi quái - Sao? Ta không xứng làm giáo tập của các ngươi à?
Dương Diệp trêu.
- Xứng, xứng vô cùng!
Hác Soái Bác vội vàng nói.
Những người còn lại cũng vội vàng gật đầu, tuy Dương Diệp còn trẻ tuổi, nhưng thực lực của hắn rất mạnh, hơn nữa còn vô cùng bạo lực.
Nghĩ đến bạo lực, trong lòng mọi người lập tức khổ sở, bởi vì nếu có thể sống sót, chắc ngày sau khẳng định sẽ phải chịu khổ.
- Không ổn rồi, bọn chúng chắc đang chờ trời tối!
Lãnh Ngọc Nhiễm bỗng nhiên thốt lên một câu.
- Trời tối?
Dương Diệp nhíu mày.
Sắc mặt Lãnh Ngọc Nhiễm trắng bệch:
- Biết Thiên Lang Yêu Vương này vì sao muốn cật nhật (nuốt mặt trời) không? Bởi vì trong đêm tối thực lực của bây sói sẽ mạnh hơn nhiều, đặc biệt là khi có ánh trăng.
Thanh âm vừa dứt, một tia ánh trăng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người, rất nhanh, bóng đêm vô tận lan ra, một vầng trăng sáng xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người. Ánh trăng chiếu xuống, bầy sói mấy trăm vạn con lập tức đồng loạt hú dài!
- Tấn công!
Một đạo thanh âm vang lên trong bầy sói, tiếp theo bây sói mấy trăm vạn con toàn bộ xông về phía Vân Hải thành.
Đại địa đang rung chuyển, không chỉ đại địa, ngay cả Vân Hải thành cũng bắt đầu rung rung!
Bầy sói mấy trăm vạn con chạy nhanh, khí thế được tạo ra đủ để trực tiếp nghiên ép một Bán thánh cao cấp!
- Ai cứu chúng ta với...
Hác Soái Bác ngơ ngác nhìn một màn này, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Không chỉ hắn, hơn tám mươi người có mặt toàn bộ đều như các!
Dương Diệp hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ tập trung. Hắn thu Man Thần kiếm lại, tay phải nắm chặt thành quyền huyền khí trong cơ thể dũng động điên cuồng, cuối cùng toàn bộ ùa vào trong quyền đầu bên phải.
Cuối cùng, trong ánh mắt của mọi người, Dương Diệp không phải bước về phía đàn yêu thú mà đi tới trước cửa thành, sau đó quyền phải duỗi ra: - Ngươi không mở thì lão tử tự mởi - Băng. .. Diệt... Thân...