Chương 1729: Khốn khiếp (2)
Chương 1729: Khốn khiếp (2)Chương 1729: Khốn khiếp (2)
Nhìn thấy Dương Diệp đáp ứng, lão giả tươi cười, nói:
- Tốt, nếu người đáp ứng, vậy sau này mọi người sẽ là người một nhà. Đã là người một nhà, ta cũng không khách khí với người. Hiện tại ngươi cũng nhìn thấy, Vân Hải thư viện chúng ta gặp phải nguy hiểm cực lớn, là người mình, người làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Chỉ là quản chế tạm thời mà thôi, ngươi cứ giữ lại, vê sau có thời gian lại nhìn, hiện tại, tranh thủ thời gian thủ thành cho chúng ta...
- Khốn kiếp...
Dương Diệp nói:
- Ngươi lừa tai
Lão giả cười nói:
- Làm sao có thể nói là lừa chứ? Đều là người một nhà, lễ ra phải đồng tâm hiệp lực, không phải sao?
- Ta hiện tại không còn là giáo tập ngoại viện!
Dương Diệp nói.
- Ta nói ngươi phải, ngươi bây giờ đã là giáo tập!
Lão giả nói. - Ta còn giết đệ tử nội viện!
Dương Diệp lại nói.
- Ngươi đi thủ thành, không phải đặc xá, mà là lập công chuộc tội!
Lão giả nói.
Dương Diệp: ...
Lão giả nói:
- Đúng rồi, đám đệ tử ngoại viện kia có cảm tình rất sâu với ngươi, bọn họ vì xin tha cho ngươi, tất cả đều quỳ ở trước cửa thành, yêu cầu ta thả ngươi, bằng không sẽ quỳ không đứng lên!
Nghe vậy, trong nội tâm Dương Diệp sinh ra một dòng nước ấm, ánh mắt nhìn ra xa, đó là hướng Vân Hải thành.
Lúc này, lão giả lại nói:
- Tuy ta đáp ứng ngươi, nhưng ngươi cần người thư viện tán thành, ngày sau bọn họ sẽ làm việc vì ngươi, ngươi nhất định phải muốn tạo ra một chút thành tích. Đặc biệt là sáu lão gia hỏa kia, ngươi chỉ có đạt được bọn họ tán thành, bọn họ mới có thể cam tâm tình nguyện giúp ngươi, bằng không, ngày nào đó ta không còn ở đây, đừng nói bọn họ giúp ngươi, nói không chừng bọn họ nhìn ngươi khó chịu sẽ đánh ngươi đấy.
Dương Diệp trầm ngâm hồi lâu, sau đó nói: - Trước khi đến, ta gặp được người của Vân Tiêu thánh điện, bọn họ đi chung với yêu thú của Thiên Lang sơn mạch. Bọn họ còn mời ta gia nhập Vân Tiêu thánh điện!
- Ta biết rối
Lão giả nói.
- Ngươi biết?
Dương Diệp kinh ngạc nói.
Lão giả gật gật đầu, nói:
- Bọn họ cũng không có giấu diếm, nhưng bọn họ không có phái ra cường giả Thánh giả đến đây, bọn họ chỉ âm thâm hỗ trợ Thiên Lang yêu vương, sở dĩ không xuất động Thánh giả, có lẽ đang chờ đợi cái gì đó.
- Vì sao bọn họ ra tay với Vân Hải thư viện?
Dương Diệp hỏi.
Lão giả nói:
- Thiên Lang Vương ra tay với chúng ta, ta biết vì nguyên nhân gì, Vân Hải thư viện chiếm cứ khu vực linh mạch tốt nhất, còn có các loại mạch khoáng phong phú, mà Thiên Lang Vương ở tại Thiên Lang sơn mạch không chỉ không có mạch khoáng, ngay cả linh mạch cũng sắp khô kiệt. Cho nên, hắn vì hậu đại tử tôn, hắn nhất định phải ra tay với Vân Hải thư viện chúng ta, bằng không về lâu dài, trên đời nhất định không còn Thiên Lang nhất tộc!
Nói đến đây, lão giả cau mày, nói:
- Về phần Vân Tiêu thánh điện, Vân Tiêu thánh điện ở phía bắc xa xôi, theo đạo lý mà nói, bọn họ không có lý do ra tay với chúng ta, nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác lại ra tay. Hơn nữa còn liên thủ với Yêu tộc, việc này làm ta không hiểu, phải biết rằng, Nhân tộc cùng Yêu tộc luôn tôn tại thù hận với nhau!
- Chúng ta còn có viện quân?
Dương Diệp hỏi
Lão giả cười nói:
- Tự nhiên, viện quân chính là Cổ Kiếm trai và Thanh Đạo môn. Tuy, khi Vân Tiêu thánh điện không có chính thức ra tay, Cổ Kiếm trai cùng Thanh Đạo môn sẽ không xuất thủ. Bọn họ sở dĩ phái viện binh giúp chúng ta, mục đích tự nhiên là đề phòng thế lực của Vân Tiêu thánh điện tiến vào phía nam! Tại đây, địa bàn nhân loại không đủ chia, Cổ Kiếm trai cùng Thanh Đạo môn làm sao có thể dễ dàng tha thứ có thêm một thế lực nhúng tay vào chứ?
- Nói như vậy, tình huống cũng không có hỏng bét!
Dương Diệp nói.
Lão giả lắc đầu, nói:
- Tình huống còn xấu hơn ngươi nghĩ nhiều, hiện tại chỉ có Thiên Lang tộc ra tay với chúng ta, nhưng ta cũng không dám cam đoan các Yêu Vương nam giới có ra tay với chúng ta hay không. Tóm lại, bất kể như thế nào, chúng ta cũng không cần sợ hãi, Vân Hải thư viện chúng ta cũng không phải bùn nặn ra.
Oanhl
Đúng lúc này, đột nhiên phía chân trời sinh ra tiếng nổ lớn, sau đó tiếng sói tru vang vọng không gian truyền tới.
- Bọn họ sắp công thành!
Lão giả nói:
- Tiểu tử, hiện tại lên đi, cửa chính Vân Hải thành do ngươi phụ trách, đừng cho con yêu thú nào tiến vào. Muốn đạt được trợ giúp từ Vân Hải thư viện, như vậy ngươi cũng phải trả giá, mà bây giờ chính là thời điểm trả giái
Khi lão giả dứt lời, trong Vân Hải thành có cột sáng bắn lên trời và chui vào trong hư không, cùng lúc đó, lão giả cũng hóa thành một cột sáng biến mất tại chỗ.
Dương Diệp thu hồi ánh mắt, hắn trâm ngâm một chớp mắt, hắn vung tay phải lên, hắn thu bức họa sơn thủy kia lại, sau đó thân hình hắn khẽ động, hắn hóa thành một đạo kiếm quang biến mất phía chân trời.
Xem như vì đám người Lãnh Ngọc Nhiễm, hắn cũng phải đi!