Chương 1730: Dương Diệp sail (1)
Chương 1730: Dương Diệp sail (1)Chương 1730: Dương Diệp sail (1)
Vân Hải thành.
Chung quanh Vân Hải thành là sơn mạch cao vút trong mây, bởi vậy, hiện tại có thể nói Vân Hải thành bốn bề thụ địch.
Vô số đại quân đàn sói người trước ngã xuống, người sau tiến lên tấn công Vân Hải thành, những đàn sói kia đều dùng phương thức bạo lực nhất công thành, chúng dùng thân thể cường đại va chạm với tường thành!
Đối mặt với công kích không muốn sống như vậy, tường thành các nơi của Vân Hải thành đã bắt đầu xuất hiện vết vết rạn, trận pháp cường đại và cường giả Vân Hải thành công kích hiệu quả càng ngày càng nhỏ, bởi vì đàn sói quá nhiều, chết một đám sẽ có một đám khác xông lên.
Trong Vân Hải thành, Vô số huyền giả xông lên tường thành thủ thành, ở trong đó có đệ tử Vân Hải thư viện và quân đội Vân Hải thành, còn có rất nhiêu huyền giả tán tu.
Tất cả mọi người rất rõ ràng, một khi Yêu tộc phá thành, kết cục của mọi người đều là chết!
Dưới tường thành của Vân Hải thành có hơn tám mươi người hợp thành một hàng quy dưới thành, đám người đang đứng trên tường thành đều dõi mắt nhìn. Hơn tám mươi người này chính là đám người Lãnh Ngọc Nhiễm!
Vì sao Dương Diệp bị trừng phạt?
Tất cả mọi người hiểu, sở dĩ Dương Diệp bị trừng phạt, đó là bởi vì hắn đòi công đạo vì bọn họ! Đối mặt cả Vân Hải thư viện, bọn họ căn bản không cách nào dùng vũ lực tới cứu Dương Diệp, biện pháp duy nhất chính là dùng biện pháp ngu xuẩn này.
- Tỷ, ngươi không phải không quỳ sao?
Phía trước bên trái, Ngọc Vô Song quỳ trên mặt đất dùng cánh tay đụng đụng Ngọc Vô Kiều, nói.
Sắc mặt Ngọc Vô Kiều đỏ bừng, sau đó nàng lườm Ngọc Vô Song, nói:
- Lão nương không muốn nợ nhân tình cùng nhân mạng của người khác, tuy ta khó chịu khi nhìn Diệp Dương, nhưng sự thật hắn đã cứu ta với ngươi, cho nên, ta ta...
Nói xong lời cuối cùng, Ngọc Vô Kiều không biết nên nói cái gì.
Ngọc Vô Song rất nể tình, lập tức cho nàng một bậc thang.
- Cho nên chúng ta nhất định phải làm chút gì đó vì hắn, đúng không?
Ngọc Vô Kiều vội vàng gật đầu! - Thật sự là buồn cười đến cực điểm!
Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh truyền tới, mọi người nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy hai gã đệ tử nội viện đi vê phía bọn họ.
Tên đệ tử nội viện bên trái cầm trường kiếm trong tay nhìn đám người Lãnh Ngọc Nhiễm, sau đó cười lạnh nói:
- Diệp Dương giết đệ tử nội viện chúng ta, tội ác tày trời, các ngươi lại vẫn vọng tưởng cầu tình cho hắn, thật sự là buồn cười đến cực điểm. Các ngươi muốn làm đệ tử thư viện, vậy thì câm kiếm các ngươi lên, theo chúng ta đi giết địch, mà không phải ở nơi này cầu tình cho kẻ tội ác tày trời kial
- Chó má, im điI
Hách Suất Bác lúc này tức giận nói, Hắc Sa bên cạnh dùng tay chọc chọc hắn, nói:
- Văn minh một chút!
- Văn minh cái búal
Hác Suất Bác đứng dậy, hắn chỉ vào hai tên đệ tử nội viện nói:
- Trước kia khi chúng ta chưa tiến vào trong thành đúng lúc, tại sao các ngươi không nói chúng ta là đệ tử học viện? Khi đó các ngươi thấy chết mà không cứu, các ngươi có nghĩ tới chúng ta là đệ tử học viện hay không? Không có Diệp lão đại, bọn ta đã biến thành thịt nát rồi, còn thủ thành, thủ con bà các ngươi ấy! - Ngươi muốn chết!
Tên đệ tử nội viện kia giận dữ, lúc này trường kiếm của hắn chỉ thẳng vào Hách Suất Bác, vào lúc hắn muốn động thủ, lúc này, người sau lưng Hách Suất Bác lập tức đứng dậy và vây quanh hai gã đệ tử nội viện, toàn bộ ánh mắt bọn họ nhìn hai người này, không hề nghi ngờ, nếu đối phương dám động tay, mọi người tuyệt đối dám xông lên một lượt!
Mà lúc này, một ít đệ tử nội viện trên tường thành nhìn thấy đám người Lãnh Ngọc Nhiễm vây quanh hai gã đệ tử nội viện lúc, bọn họ lập tức nhảy ra khỏi tường thành và đi tới đối diện đám người Lãnh Ngọc Nhiễm.
Lần này, song phương lập tức giằng co, từ khí thế hai bên, đám người Lãnh Ngọc Nhiễm đã lâm vào hạ phong. Bởi vì những đệ tử nội viện kia không chỉ có số lượng vượt qua đám người Lãnh Ngọc Nhiễm, trên cảnh giới cũng cao hơn đám người Lãnh Ngọc Nhiễm một giail
Tên đệ tử cầm kiếm lập tức tăng thêm lực lượng, hắn dùng kiếm chỉ vào đám người Lãnh Ngọc Nhiễm, tức giận nói:
- Không phải các ngươi hung hăng càn quấy sao? Các ngươi hung hăng càn quấy nữa xem? Đến đây, hung hăng càn quấy cho ta xem đi?
- Hắn đã nói như vậy, các ngươi còn chờ cái gì? Lúc này, một giọng nói vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, đám người Lãnh Ngọc Nhiễm nao nao, bọn họ quay người nhìn sang nơi phát ra âm thanh, chỗ đó có một người đang đứng, người này chính là Dương Diệp!
Nhìn thấy Dương Diệp, đám người Lãnh Ngọc Nhiễm vui mừng, mọi người không có quan tâm tới tên đệ tử nội viện kia nữa, tất cả đều chạy tới bên cạnh Dương Diệp, vừa mới tiếp xúc đã tiến lên ôm Dương Diệp.
Những đệ tử nội viện kia đều biến sắc, cả đám như nhìn thấy ma quỷ xuất hiện, đặc biệt là tên đệ tử cầm kiếm, chẳng biết từ lúc nào, kiếm của hắn đã rơi xuống mặt đất
Qua một lúc lâu, chỉ có đám người Hạ Băng Vi cùng Ngọc Vô Kiều là không ôm lấy Dương Diệp. Hạ Băng Vi tự nhiên sợ Dương Diệp, Ngọc Vô Kiều thì kiên cường, nàng kiên cường thì làm sao tiến lên ôm Dương Diệp chứ?
Nhưng Dương Diệp cũng không chuẩn bị buông tha hai nàng, hắn đi đến trước mặt các nàng, sau đó hắn lại ôm lấy hai nàng, nói:
- Ôm hữu nghị thuần khiết!
Nói xong, hắn đã lui lại.
Sắc mặt hai nữ đỏ bừng, Hạ Băng Vi nhìn Dương Diệp một chút, e ngại trong mắt nhiều hơn một chút, Ngọc Vô Kiều thì xấu hổ lườm Dương Diệp.
Dương Diệp không có để ý hai nữ, hắn đi về phía đám đệ tử nội viện, nhìn thấy Dương Diệp đi tới, sắc mặt các đệ tử nội viện thay đổi và lui về phía sau.
- Ngươi, ngươi, ngươi cũng dám một mình trốn ra ngoài!
Nam tử cầm kiếm nhìn sang Dương Diệp, cố gắng muốn làm mình trấn định lại, nhưng hai tay của hắn vẫn không ngừng run rẩy.
Đối với Dương Diệp, những đệ tử nội viện này đã sợ hãi chân chính, vẫn nói giỡn ah, hơn mười đệ tử nội viện, hắn nói giết liền giết, không có chút nào cố ky nào, hơn nữa giáo tập của bọn họ cũng bị đánh tơi bời.
Trong lòng mọi người, Dương Diệp chính là một ác ma, một ác ma chính cống!
- Ngươi không phải bảo chúng ta hung hăng càn quấy sao? Ta hiện tại hung hăng càn quấy cho ngươi xem, được không?
Dương Diệp đi về hướng nam, khi hắn đi mỗi bước về phía trước, đám đệ tử nội viện không ngừng lui bước.
Hiện tại, cho dù bọn họ mượn một trăm lá gan cũng không dám động thủ, bởi vì một khi động thủ, bọn họ tin tưởng, nam nhân trước mắt tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với bọn họ! - Ngươi... Sắc mặt tên đệ tử này trắng bệch. Lúc này, trong giáo tập nội viện chỉ còn lại mỹ phụ đã giao thủ với Dương Diệp mới dám đứng trước mặt bảo hộ đệ tử nội viện. Nhìn thấy mỹ phụ, đám đệ tử nội viện lập tức thở ra một hơi.