Chương 1751: Có ân báo ân, có thù báo thù! (2)
Chương 1751: Có ân báo ân, có thù báo thù! (2)Chương 1751: Có ân báo ân, có thù báo thù! (2)
Hách Suất Bác cười khổ nói:
- Ta hiện tại đã thân tàn, ngươi lại đến đả kích ta, ngươi muốn tâm của ta cũng tàn theo sao?
Dương Diệp thu tay lại, sau đó đặt lên hai tay Hách suất Bác, huyền khí trong cơ thể tuôn ra, nói:
- Biết không? Lúc ta còn là Tôn Giả cảnh, ta đã giết Bán Thánh như giết chó.
Hách Suất Bác cười khổ, nói:
- Lão đại, ngươi không nên đả kích ta có được không?
Dương Diệp nói:
- Thiên phú của ta không tính là kèm, cũng có một ít kỳ ngộ, nhưng phân nhiều... Ta vẫn dựa vào cố gắng của mình. Một người, nếu như không gặp phải tuyệt cảnh, không ép chính mình một chút, hắn vĩnh viễn không biết mình có bao nhiêu lợi hại. Các ngươi có thể tiến vào thư viện, thiên phú khẳng định không kém, phương diện kỳ ngộ phải xem cơ duyên mỗi người, ta không cách nào giúp các ngươi, nhưng mà, ta ngược lại có thể giúp các ngươi gặp tuyệt cảnh. Sau khi việc này kết thúc, ta mang các ngươi đi chơi đùal Đi chơi đùa...
Nghe Dương Diệp nói thế, khóe miệng Hách Suất Bác lại run rẩy một hồi. Bởi vì hắn biết rõ, trong miệng Dương Diệp nói ' đi chơi đùa ' tuyệt đối là đi làm chuyện điên cuồng, nói cách khác, thời gian vê sau càng khó chịu...
- Chuyện này có thể chấm dứt sao?
Lúc này, đám người Ngọc Vô Song đi tới bên cạnh Dương Diệp.
Dương Diệp hơi nhắm mắt lại, hắn thu hồi hai tay, sau đó đứng dậy nhìn về phía Ngọc Vô Song, trên mặt đám người Ngọc Vô Song đều là dấu bàn tay đỏ ửng.
Dương Diệp đặt tay lên gương mặt Ngọc Vô Song, tử khí trong cơ thể tiến vào đôi má của Ngọc Vô Song, nói:
- Còn nhớ rõ ai đánh ngươi không?
- Nhớ rõ!
Ngọc Vô Song nhìn thẳng Dương Diệp, trong mắt tiểu cô nương này, không có thong dong như lúc trước, chỉ có lạnh như băng.
- Nhớ rõ là tốt rồi!
Dương Diệp gật đầu, hắn thu tay lại, dấu tay trên mặt Ngọc Vô Song đã biến mất. Hắn nhìn vê phía đám người Ngọc Vô Kiều, Ngọc Vô Kiều, hai nàng lui bước, các nàng không có can đảm như Ngọc Vô Song, bị Dương Diệp đặt tay lên má, nơi này còn có nhiều người đấy.
Dương Diệp gật đầu, cũng không bắt buộc, bởi vì những dấu tay này sẽ biến mất theo thời gian.
Lúc này, Dương Diệp bắt đầu trị liệu cho các đệ tử ngoại viện.
Bên cạnh, Thương Thanh Ảnh cùng những đệ tử nội viện cứ đứng nhìn, sắc mặt của bọn họ ngưng trọng, trong mắt lại đầy lo lắng. Hiện tại Dương Diệp biểu hiện rất bình tĩnh, phi thường bình tĩnh, không có chút thần thái như nổi điên. Nhưng chính vì như thế, bọn họ mới càng bất an.
Hồi lâu, Thương Thanh Ảnh đi đến bên cạnh Dương Diệp, sau đó nói:
- Ám viện là đệ tử thần bí nhất trong thư viện, cũng là một viện mạnh nhất. Thượng Quan Vân Hải chính là đệ tử thủ tịch ám viện, tuy hắn hiện tại đã không phải đệ tử, nhưng hắn khẳng định có cảm tình với ám viện. Trừ hắn, hiện tại đệ tử thủ tịch ám viện chính là Cô Thiên Phàm cũng cực kỳ cường đại, lúc này, hắn đã là Bán Thánh cao cấp, cũng đang bế quan, nghe nói hắn tu tập một môn huyền kỹ Tiên giai Trung phẩm, nếu như thành công, bản thân hắn sẽ nắm giữ ba môn huyền kỹ Tiên giai Trung phẩm, khi đó hắn sẽ vượt xa đám lão quái vật trong Bán Thánh cao cấp, trở thành đệ nhất nhân dưới Thánh giả trong thư viện Thánh giả, trừ Thượng Quan Vân Hải! - Ngươi nói với ta nhiều như vậy, là muốn ta bỏ qua việc này, đúng không?
Dương Diệp quay đầu lại liếc mắt nhìn Thương Thanh Ảnh, sau đó tiếp tục trị liệu cho đệ tử ngoại viện trước mặt.
Thương Thanh Ảnh cười khổ, nói:
- Diệp Dương, ta biết rõ ngươi đang tức giận, nhưng ta thật hi vọng ngươi có thể dùng đại cục làm trọng! Ám viện đang trấn thủ một cửa thành, bọn họ không thể bỏ qua công lao...
- Thì tính sao?
Dương Diệp cắt lời Thương Thanh Ảnh, nói:
- Ta cũng trấn thủ cửa thành, ta cũng có công lao, nhưng bọn họ vẫn đánh người của ta, còn mang theo người mà ta bắt. Bọn chúng làm việc này có nghĩ tới những việc ta nói không.
- Đó là ngươi đánh bọn họ trước...
Thương Thanh Ảnhtrong tình huống cấp bách đã nói như vậy, nhưng rất nhanh, nàng ý thức được không đúng, vội vàng im lặng.
Dương Diệp thu tay lại, quay người nhìn vê phía Thương Thanh Ảnh, nói:
- Tại sao lúc trước ta đánh bọn họ?
Thương Thanh Ảnh không nói gì. Dương Diệp khẽ uwòi một tiếng, nói:
- Thương cô nương, ta biết rõ, ngươi khẳng định đã khuyên bọn họ, nhưng bọn họ vẫn làm. Mà bây giờ, ngươi tới khuyên ta, ta muốn nói cho ngươi biết, ta làm người chính là, người khác đối đãi với ta thế nào, ta sẽ đối đãi với người khác thế nào. Ngươi tốt với ta, ta sẽ tốt với ngươi, đồng dạng, ngươi xấu với ta, ta sẽ không đối xử tốt với ngươil
- Nếu như ngươi dám giết người ám viện, thư viện khẳng định không tha ngươi!
Thương Thanh Ảnh trầm giọng nói.
- Nơi này không lưu ta, sẽ có nơi lưu tal
Dương Diệp nhìn thẳng Thương Thanh Ảnh, nói xong, hắn quay người đi vê phía cửa thành, nói:
- Còn có thể đi đường thì đi theo ta, không thể đi thì người khác mang đi. Ta hiện tại dạy các ngươi một việc. Làm người, nên có ân báo ân, có thù báo thù!
- Có thù báo thùi
- Có thù báo thù...
Các đệ tử ngoại viện chạy theo Dương Diệp, bọn họ giận dữ hét lên!
Mà đúng lúc này, một gã nam tử mặc khôi giáp đột nhiên xuất hiện ở cửa thành, nam tử lạnh lùng nhìn đám người Dương Diệp, nói:
- Ngươi chính là giáo tập ngoại viện Diệp Dương? Thành chủ tìm ngươi có việc, theo ta đi!
- Trước kia bọn họ đi chung với đám người ám viện, trong đó đám người đánh chúng ta có bọn họi
Đột nhiên Ngọc Vô Song nói với Dương Diệp.
Dương Diệp gật đầu, thân hình khẽ động đã đi tới trước mặt nam tử mặc khôi giáp, tay phải trực tiếp bóp cổ đối phương, nói:
- Nhớ kỹ, không giết ngươi, lưu ngươi một hơi, là vì muốn ngươi trở vê nói cho thành chủ của các ngươi, bảo hắn rửa cổ cho sạch, ta sẽ tới lấy đầu của hắn.
Nói xong, Dương Diệp nâng một cước đá vào bụng của nam tử, đối phương hét thảm một tiếng, sau đó thân thể bị đá bay ra xa.