Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 1686 - Chương 1752: Một Ngón Tay, Một Đầu Người! (1)

Chương 1752: Một ngón tay, một đầu người! (1) Chương 1752: Một ngón tay, một đầu người! (1)Chương 1752: Một ngón tay, một đầu người! (1)

Cái nhìn đại cục, Dương Diệp không phải không có.

Lui một bước, trời cao biển rộng, đạo lý kia, Dương Diệp không phải không biết.

Thuận theo bản tâm, nhất niệm giết người sẽ dựng nên vô số cừu địch, Dương Diệp không ngốc, hắn tự nhiên biết rõ điểm ấy.

Nhưng thì tính sao?

Cái nhìn đại cục, người ám viên có nói cái nhìn đại cục sao? Không có, bởi vì có thực lực, cho nên bọn họ dám đến đoạt người hắn bắt, dựa theo đạo lý, hắn nên hai tay dâng cho bọn họ, khi đó bọn họ có nghĩ tới nam tử áo vàng và bạch lang không phải bọn họ bắt, mà là Dương Diệp bắt?

Tại sao bọn họ làm như vậy? Dám làm như thế? Bởi vì bọn họ cảm giác mình có thực lực, có thực lực cần có cái nhìn đại cục với kẻ yếu sao? Đương nhiên sẽ nói, bởi vì bọn họ biết Dương Diệp không giao bạch lang cùng nam tử áo vàng cho bọn họ là không nhìn đại cục, là vì tư lợi!

Bọn họ sẽ không đi quản bạch lang cùng nam tử áo vàng là ai bắt, càng không để ý mang bạch lang cùng nam tử áo vàng để có được Dương Diệp đồng ý hay không. Bọn họ xem ra, một người một sói này là người ám viện bọn họ cần, cho nên sẽ mang đi, bởi vì bọn họ mạnh hơn ngoại viện!

Đáng tiếc là, thực lực bọn họ không đủ, bị Dương Diệp đánh về.

Lúc này, ám viện cũng không lựa chọn lui bước, mà là lựa chọn báo thù!

Bọn họ sai sao? Không có sai, bọn họ bị đánh, muốn báo thù, điểm này không sai, muốn nói sai, chỉ có thể nói đám người Hách Suất Bác sai, bởi vì thực lực bọn họ không đủ, bị người đánh, chỉ có thể nói học nghệ không tinhI

Đạo lý cũng giống như vậy!

Hiện tại Dương Diệp hắn muốn đi báo thù, điêu này có thể nói sai sao?

Dương Diệp không cần quan tâm người khác nghĩ thế nào, cũng không để ý người khác nói gì, bởi vì hắn cảm giác mình không có sai.

Đã không có sai, vậy thì làm!

Nhìn đám người Dương Diệp đi về hướng ám viện, sắc mặt đám người Thương Thanh Ảnh càng khó coi, bởi vì dựa vào hiểu biết của vê Dương Diệp, Dương Diệp đi chuyến này sẽ gây ra náo loạn không thể thu thập. Hiện tại ngoài có cường địch, nếu như như bên trong lại loạn, đối với Vân Hải thành mà nói là một tai nạn to lớn. - Thương giáo tập, làm sao bây giờ?

Bên cạnh Thương Thanh Ảnh, một gã đệ tử nội viện trầm giọng hỏi.

Thương Thanh Ảnh im lặng nửa ngày, sau đó lắc đầu, nói:

- Đám người ám viện kiệt ngao bất tuần, căn bản không nghe ta khuyên bảo, Dương Diệp còn kiệt ngao bất tuần hơn bọn họ, ta nói cái gì cũng lãng phí nước bọt.

- Chẳng lẽ cứ nhìn bọn họ đánh nhau như thế?

Tên đệ tử kia hỏi.

Thương Thanh Ảnh im lặng nửa ngày, sau đó nói:

- Đi mời Cô Thiên Phàm!

Đúng lúc này, đột nhiên Dương Diệp dừng bước lại, chỉ thấy hắn quay người nhìn về phía đám người Thương Thanh Ảnh, nói:

- Không biết chư vị còn nhớ rõ chúng ta đánh bạc lúc trước không?

Nghe vậy, đám người Thương Thanh Ảnh nao nao, sắc mặt bọn họ mất tự nhiên. Bọn họ nhớ rõ vụ đánh bạc này. Về phân kết quả... Một mình Dương Diệp đã đồ sát hơn mười vạn yêu thú, kết quả cần so hay sao?

Dương Diệp lại nói: - Bởi vì chuyện Tử nhi, cho nên ta đã quên việc lúc trước. Nhưng khá tốt, hiện tại muốn. Ta không thích người không tuân thủ hứa hẹn, cho nên, ta hi vọng các vị chủ động tuân thủ hứa hẹn, đừng để cho ta tới giám sát, bằng không khi đó sẽ rất khó coi. Còn nữa, Thương giáo tập, xử lý xong việc này, đến chỗ ta giặt quần áo.

Nói xong, Dương Diệp mang theo mọi người đi về phía trước, chỉ chốc lát đã biến mất trong tâm mắt đám ngời Thương Thanh Ảnh.

Nói xong, Dương Diệp mang theo mọi người đi về phía trước, chỉ chốc lát đã biến mất trong tâm mắt đám ngời Thương Thanh Ảnh.

- Dường như có cái nhìn với chúng ta...

Một gã đệ tử nội viện bên cạnh Thương Thanh Ảnh trầm giọng nói:

- Có địch ý...

Trong mắt Thương Thanh Ảnh có một tia phức tạp, nói:

- Tự nhiên là có địch ý. Yêu thú kia bị bạch lang cùng nam tử áo vàng tiên thủ vây công, nên khi đó ta ra tay, cho dù không cách nào cứu yêu thú kia, ít nhất cũng không làm cho yêu thú bị trọng thương đến tình trạng này.

- Việc này có thể trách ngươi sao? Đệ tử kia có phần bất bình nói:

- Lúc ấy giáo tập ngươi liên thủ bày trận với chúng ta, mà giáo tập ngươi lại là hạch tâm trận nhãn, khi đó ngươi căn bản không cách nào thoát thân. Nếu như hắn bởi vì việc này mà trách ngươi, ta thật sự là xem thường Diệp Dương hắn!

- Hắn không có trách tai

Thương Thanh Ảnh khẽ lắc đầu, nói:

- Ban đầu, quan hệ giữa nội viện và ngoại viện có chút cải thiện, mọi người không nói phi thường hòa thuận nhưng song phương không có căm thù nhau. Mà ta và hắn không nói là bằng hữu, nhưng ít ra cũng không tính là người xa lạ. Mà bây giờ, hắn nói ra việc đánh bạc, chính là muốn nói cho chúng ta biết, chúng ta trong lòng hắn không khác gì người ám viện. Không ai chọc ai, mọi người bình an vô sự, nhưng nếu như chúng ta nhằm vào hắn...

Người sau lưng Thương Thanh Ảnh đã hiểu.

Ban đầu bọn họ và ngoại viện có thể trở thành bằng hữu, nhưng hiện tại, hành vi của Dương Diệp chính là nói cho bọn họ biết: Dương Diệp ta không muốn trở thành bằng hữu với các ngươi.

Ánh mắt Thương Thanh Ảnh nhìn vào phiến sơn mạch mênh mông bên ngoài, nói:

- Ngoài có địch, nội lại loạn, Vân Hải thành thật đáng lo... Đám người Dương Diệp còn chưa đi xa, một đám quân đội đã xuất hiện trước mặt bọn họ, nhóm quân đội này khoảng chừng ngàn người, trong đó, toàn bộ đều là Tôn Giả cảnh, cầm đầu chính là thành chủ Vân Hải thành Hách Liên Phong!

Hách Liên Phong âm trầm nhìn Dương Diệp, nói:

- Trước kia Tả Tu nói Diệp Dương ngươi mắt không viện quy, làm việc tàn nhẫn, không kiêng nể gì cả, động một chút lại giết người, trước kia ta còn không tin, khi nói chuyện cũng có phần giữ lại. Nhưng hiện tại, ta không thể không tin. Loại người như ngươi...

Dương Diệp khoát khoát tay, cắt lời của Hách Liên Phong, nói:

- Ngươi là ai?

- Hắn chính là thành chủ Vân Hải thành!
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0