Chương 1761: Ta giết người có phải quá nhiều hay không? (2)
Chương 1761: Ta giết người có phải quá nhiều hay không? (2)Chương 1761: Ta giết người có phải quá nhiều hay không? (2)
Trên tường thành, Dương Diệp ngồi dưới đất, thân thể dựa vào tường thành, ánh mắt nhìn bầu trời, trong mắt có một tia mê mang.
Hồi tưởng cả đời của mình. Có thể nói hắn một đường giết qua. Trên tay hắn có bao nhiêu cái nhân mạng, chính hắn cũng không rõ ràng lắm, dù sao rất nhiều, rất nhiều...
Dương Diệp hắn là một người thị sát khát máu sao? Không, hắn không cảm giác mình là người thị sát khát máu. Nhưng châm chọc là, trên tay hắn lại nhiễm máu của không biết bao nhiêu người.
- Đang suy nghĩ gì?
Lúc này, đột nhiên Ngọc Vô Song ngồi bên cạnh Dương Diệp, nhẹ giọng hỏi.
- Ta suy nghĩ ta giết người có phải quá nhiều hay không!
Dương Diệp nói.
Ngọc Vô Song: ...
Dương Diệp nói:
- Biết không? Kỳ thật ta cũng biết, nhiều khi, nếu như ta thả lỏng sát niệm trong lòng, dùng một loại phương thức khác đi xử lý mọi việc, có lẽ việc này không biến thành như vậy. Ví dụ như trước kia, người ám viện đến đoạt nam tử áo vàng cùng bạch lang, ta không trực tiếp ra tay, mà là lựa chọn giảng đạo lý với bọn họ, hoặc là bảo cao tâng thư viện đến xử lý vấn đề này, như vậy, chuyện này sẽ không lâm vào cục diện hiện tại!
- Ngươi hối hận?
Ngọc Vô Song hỏi.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Cho ta một cơ hội làm lại lân nữa, ta sẽ chém tận giết tuyệt!
Ngọc Vô Song trâm ngâm một chớp mắt, sau đó nói:
- Ta hiểu, ngươi đang hoài nghi phương thức xử lý công việc của mình, đúng không?
Dương Diệp nói:
- Ngươi nói đúng một nửa, ta không phải hoài nghi, mà là đang nghĩ. Nếu như ta dùng một loại phương thức khác xử lý mọi việc, chẳng phải sẽ giảm rất nhiều phiền toái cho mình hay sao? Đương nhiên, ta không phải sợ phiền toái, mà là ta không muốn phiền toái, cũng không muốn giết người, nhưng ta cũng không ghét giết người, có người muốn tìm cái chết, ta sẽ không chút do dự thành toàn bọn họi Ngọc Vô Song tới gần Dương Diệp, sau đó tựa vào thân thể Dương Diệp, nói:
- Ngươi nói đúng, nếu như ngươi đổi một phương thức khác xử lý công việc, mọi việc sẽ không nghiêm trọng như hiện tại. Nhưng ngươi làm sao biết việc này không nghiêm trọng hơn? Bởi vì ám viện này, nếu như ngươi không giết bọn họ, bọn họ sẽ mang ơn ngươi sao? Sẽ không, không chỉ có không mang ơn, mà là suy nghĩ báo thù ngươi, không chỉ có ngươi, chúng ta cũng biến thành đối tượng bị báo thù.
Nói đến đây, đột nhiên nàng quay đầu nhìn về phía Dương Diệp, nói:
- Ngươi là một người theo chủ nghĩa duy tâm, tâm nghĩ như thế nào, sẽ làm như thế nào. Đây là tính cách của ngươi, cũng là kiếm đạo của ngươi. Đương nhiên, ngươi có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như xúc động, tàn nhẫn, keo kiệt, có thù tất báo, trong mắt không có hạt cát... Nhưng đó là ngươi, ngươi chính là người như vậy! Nếu ngươi chính là người như vậy, cần gì phải cải biến cái gì? Dù cho cải biến, có lẽ đã không phải là ngươi.
Dương Diệp quay đầu nhìn vê phía Ngọc Vô Song, tuy Ngọc Vô Song nhỏ hơn Tiểu Dao nhưng trong mắt hắn lại thành thục hiếm có. Dương Diệp vươn tay xoa đầu Ngọc Vô Song, cười nói:
Sở dĩ ta cảm thấy nghi hoặc, kỳ thật không phải bởi vì chính mình, bởi vì ta biết rõ ta là người thế nào. Với ta mà nói, trong nội tâm không thẹn, giết một trăm vạn người ta cũng sẽ giết. Sở dĩ ta suy nghĩ, là vì ta cảm thấy loại tính cách này của ta có khi hại người bên cạnh mình.
- Vậy ngươi cố gắng trở nên mạnh mẽ, mạnh hơn nữa đi, khi đó người đời sẽ không dám gây tổn thương tới người của ngươi, khi đó, cũng không có ai dám tới gây phiền toái cho ngươi!
Ngọc Vô Song nói:
- Việc này hơi khó.
- Quả thật có chút khó!
Dương Diệp cười nói:
- Nhưng không sao, ta sẽ cố gắng. Không chỉ có con người khác, cũng vì chính mình. Muốn tùy tâm sở dục, chủ nghĩa duy tâm, vậy thì phải có được thực lực cường đại. Bằng không ta không có thực lực tùy tâm sở dục, đó là lúc ta sẽ chất.
- Ta có tính là người được ngươi quan tâm không?
Đột nhiên Ngọc Vô Song hỏi.
Dương Diệp nói:
- Không biết!
- AhI Ánh mắt Ngọc Vô Song ảm đạm, lúc này, Dương Diệp lại nói:
- Nhưng nếu như ai khi dễ người, ta khẳng định sẽ đánh hắn.
Nghe vậy, khóe miệng Ngọc Vô Song nở nụ cười vui vẻ.
- Bầu trời đã tối
Lúc này, Dương Diệp nói.
Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Vô Song đã ngưng trọng.
NGAC...
Đột nhiên, trong sơn mạch xa xa có tiếng sói tru.
Sau đó mặt đất run rẩy.
Vô số đàn sói lao ra khỏi sơn mạch và tiến tới cửa thành bắc.
Nhìn đàn sói chằng chịt, Dương Diệp đi đến mép tường thành, nói:
- Vừa rồi ta nói một người thủ... . Có lẽ ta không nên nói lời này...