Chương 1773: Người, không thể không có điểm mấu chốt! (2)
Chương 1773: Người, không thể không có điểm mấu chốt! (2)Chương 1773: Người, không thể không có điểm mấu chốt! (2)
Ngọc Vô Song nghiêng đầu nhìn Dương Diệp hồi lâu, sau đó nói:
- Biết không? Ngươi cho ta cảm giác chính là lãnh huyết, tàn nhãn, dễ dàng xúc động, có thù tất báo, cực độ tự kỷ, đây không phải cảm giác, bởi vì người thật sự là người như vậy. Ta nói như vậy, người sẽ không đánh ta chứ?
Dương Diệp đứng dậy nhìn đàn sói xa xa, sau nửa ngày, hắn cười nói:
- Kỳ thật, mỗi người ở sâu trong nội tâm đều có một mặt âm u, chỉ có điều rất nhiêu người ngăn chận âm u trong nội tâm mà thôi cũng ngụy trang mình trở thành cái gọi là người tốt. Có ít người, có lẽ cả đời sẽ trở thành một người tốt, nhưng có chút người, chỉ cần có đầy đủ hấp dẫn, bọn họ sẽ triệt để bộc phát một mặt âm u của mình ra ngoài. Một người thành thật, bình thường hắn thành thật, nhưng nếu như người đột nhiên cho hắn quyền lợi vô thượng, có lẽ, hắn sẽ trở thành người khác.
Ngọc Vô Song trầm mặc, bởi vì nàng phát hiện, chính mình lại không thể phản bác. Một người trung thực, hắn áp chế một mặt âm u trong lòng mình, nếu như không có ngoại giới hấp dẫn, có lẽ hắn thật sự cả đời như vậy. Nhưng đúng như lời Dương Diệp nói, nếu hắn đã bị hấp dẫn, hắn có khả năng sẽ lập tức biến thành một loại người khác!
Một khi dã tâm của người nào đó mở ra, người đó sẽ biến thành lãnh huyết, tàn nhẫn, thậm chí còn kinh khủng hơn cả Dương Diệp.
Dương Diệp nói:
- Người không thay đổi xấu, nhiều khi, không chỉ vì hắn bị đạo đức áp chế, còn có chính thực lực của bọn họ. Một người không có thực lực, bọn họ dám làm ra việc vượt qua năng lực của mình không? Dù chuyện này thì hắn ưa thích làm, đặc biệt muốn làm, nhưng hắn không dám làm, bởi vì hắn không có thực lực!
Nói đến đây, Dương Diệp hít sâu một hơi, nói:
- Ta nói nhiều như vậy, thực sự không phải nói cho ngươi biết mỗi một người trên thế giới đều là người xấu, ta nói, chỉ là một bộ phận lớn. Mà Dương Diệp ta muốn làm, không phải người tốt, cũng không phải người xấu. Ta muốn làm là vì mình! Ngươi nói ta lãnh huyết, ta tàn nhẫn, ta dễ dàng xúc động, ta có thù tất báo, ta tự kỷ, những thứ này ta đều thừa nhận. Đối mặt với khuyến điểm của mình, đối mặt với mặt âm u của bản thân, ta sẽ không đi che dấu, sẽ không đi lừa gạt mình, càng không cưỡng ép ngụy trang bản thân. Ta chính là ta, nội tâm ta muốn như thế nào thì ta sẽ làm như thế nào.
Ngọc Vô Song trâm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Ngươi là chân tiểu nhân!
Dương Diệp cười nói:
- Ta không cảm giác mình là tiểu nhân, cái gì là tiểu nhân? Cái loại có giận mà không dám làm gì, chỉ biết đùa giỡn âm mưu quỷ kế sau lưng mới là tiểu nhân. Mà ta, ta giận ta dám hành động. Ân, đương nhiên, thật sự đánh không lại, ví dụ như Thánh giả, ta chắc chắn sẽ không động, không chỉ không hành động, ta còn bỏ chạy.
Ngọc Vô Song: ...
Trầm mặc một hồi, đột nhiên Ngọc Vô Song nhìn thẳng vào Dương Diệp, nói:
- Kỳ thật, ngươi rất có mị lực, bởi vì như lời ngươi nói, ngươi dám giận dám hành động, mà ngươi dám động thì dám đảm đương. Rất nhiều nam nhân, đều làm không được điểm này. Hơn nữa, tuy ngươi có rất nhiều khuyết điểm, nhưng nghiêm khắc mà nói, cũng không phải là chuyện thương thiên hạ lý gì. Trái lại, từ góc độ nào đó mà nói, ngươi còn là một người phi thường có tình có nghĩa. Điểm ấy, từ khi chúng ta đối kháng yêu thú, đối kháng nội viện, đối kháng ám viện cũng có thể thấy được.
- Người không phụ ta, ta không phụ người, đây là chuẩn tắc làm người và là điểm mấu chốt của ta.
Dương Diệp nói:
- Ta hi vọng, ngươi cũng trở thành người có chuẩn tắc cùng điểm mấu chốt. Người, có thể không có cốt khí, nhưng tuyệt đối không thể không có điểm mấu chốt, hiểu chưa?
- Ta ghi nhới
Ngọc Vô Song nói.
Dương Diệp gật đầu, hắn muốn nói chuyện, lúc này, đột nhiên, ánh mắt đám người Dương Diệp nhìn thấy có mấy vạn huyền giả nhân loại đang chạy về hướng bọn họ.
Nhìn thấy mấy vạn huyền giả nhân loại, đám người Phong Vũ Triêu biến sắc, bởi vì gương mặt đám người này giận dữ và hung ác, hơn nữa trong đó rất nhiều người còn phóng ra khí thế bản thân đè ép bên này!
Lai giả bất thiện!
Rất nhanh, mấy vạn người tới dưới tường thành.
Đám người Phong Vũ Triêu đều đề phòng, huyền khí trong cơ thể bắt đầu khởi động.
Lúc này, một gã người trung niên cầm đầu trong đám người bay lên không, hắn chỉ vào Dương Diệp, hung dữ nói: - Ngươi chính là Diệp Dương?
Dương Diệp gật đầu.
- Yêu thú là ngươi cho vào thành?
Người trung niên hỏi lại.
Dương Diệp gật đầu.
Nghe vậy, sắc mặt người trung niên lập tức dữ tợn, quát:
- Khốn nạn, con bà ngươi! Giết hắn cho tal
- Sát!
Dưới thành, vô số người lao thẳng vào đám người Dương Diệp.