Chương 1810: Ta chỉ hỏi ngươi, dám đơn đấu không? (1)
Chương 1810: Ta chỉ hỏi ngươi, dám đơn đấu không? (1)Chương 1810: Ta chỉ hỏi ngươi, dám đơn đấu không? (1)
- Ngươi đi không được!
Người áo đen cầm đầu tên là Ám Ngự lạnh lùng nói:
- Dương Diệp, hôm nay trừ phi Thánh giả đích thân tới, nếu không, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngời
- Khẩu khí lớn như vậy!
Dương Diệp cười lạnh, nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi, dám đơn đấu không
Ánh mắt Ám Ngự hơi co giật, hắn muốn nói chuyện, Dương Diệp lại chỉ vào hắn, lớn tiếng nói:
- Nghe đồn Trung Thổ Thần Châu thiên tài như chó, chiến lực siêu phàm, hôm nay, Dương Diệp ta muốn mở mang kiến thức một chút. Ngươi, đến từ Trung Thổ Thần Châu, có dám đánh một trận? Trong mười chiêu không giết được ngươi, Dương Diệp ta sẽ tự sát tại nơi này.
Nghe vậy, nơi này xôn xao.
Cuồng, hung hăng càn quấy, phi thường cuồng, phi thường hung hăng càn quấy!
Truyền thuyết Trung Thổ Thần Châu có trời sinh Thánh Nhân, có thiên tài yêu nghiệt Bán Thánh cao cấp chém giết Thánh giả; tại đó, thiên tài ở Thanh Châu chỉ là hạt cát bình thường mà thôi!
Nhưng bọn họ chưa bao giờ gặp qua thiên tài đến từ Trung Thổ Thần Châu.
Mà bây giờ có, có không chỉ một người.
Ánh mắt đám người Vân Tiêu thánh điện và lang yêu đều nhìn về Ám Ngự, đối với bọn họ mà nói, Dương Diệp là rùa trong hũ, cho dù hắn chạy thế nào cũng không thoát. Nếu như Dương Diệp trước khi chết có thể giúp bọn họ biết về thiên tài đến từ Trung Thổ Thần Châu, bọn họ là không ngại lãng phí một chút thời gian.
Khi ánh mắt mọi người và yêu thú nhìn chằm chằm, sắc mặt Ám Ngự hơi khó coi. Nếu như hắn cự tuyệt, không hề nghi ngờ, không chỉ hắn mất mặt, hắn còn ném mặt mũi Trung Thổ Thần Châu, bởi vì cảnh giới của hắn cao hơn Dương Diệp một đại cảnh giới, hơn nữa Dương Diệp còn tuyên bố mười chiêu không giết hắn sẽ tự sát.
Loại tình huống này, nếu hắn còn cự tuyệt, đừng nói Vân Tiêu thánh điện và Thiên Lang tộc, năm người áo đen sau lưng hắn cũng xem thường hắn!
Dương Diệp nói một câu đã chặt đứt tất cả đường lui của hắn!
Hắn không phải sợ Dương Diệp, tuy Dương Diệp nắm giữ lấy hai chủng pháp tắc chỉ lực và hai chủng ý cảnh nửa bước Hư Vô cảnh, nhưng muốn nói mười chiêu giết hắn, đây là trò cười, hắn có chút bận tâm Dương Diệp có âm mưu gì đó, bởi vì từ khi giao phong với Dương Diệp đến nay, hắn phát hiện Dương Diệp có khi rất vô sỉ.
Lúc này, bỗng nhiên Dương Diệp cười lạnh một tiếng, nói:
- Thiên tài đến từ Trung Thổ Thần Châu, ngươi sợ sao? Yên tâm, ngươi chỉ cần nói ngươi sợ, ta sẽ thu hồi lời vừa rồi. Dù sao khi dễ loại người yếu như ngươi, ta xem thường làm.
- Không cần khích tướng!
Ám Ngự đi đến trước mặt Dương Diệp, nói:
- Ta biết rõ ngươi khẳng định có âm mưu quỷ kế gì đó, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi đánh chủ ý gì, đều uổng phí khí lực mà thôi. Bởi vì, trong mười chiêu, ngươi khẳng định không giết được ta. Đương nhiên, ta trong mười chiêu cũng không giết được ngươi, trong trăm chiêu, có lẽ ta có thể thử xem, điều kiện tiên quyết là ngươi không trốn!
Dương Diệp nói:
- Nếu ngươi đáp ứng, vậy thì ít nói nhảm, chiến đi!
- Vậy thì đến!
Ám Ngự nói.
Nhìn thấy hai người hết sức căng thẳng, cường giả Vân Tiêu thánh điện và đàn sói chung quanh lui lại ngàn trượng. Hai người đều là siêu cấp cường giả, bọn họ giao thủ sẽ tạo thành rung động không nhỏ, mọi người cũng không muốn bị ảnh hướng đến!
Mọi người thối lui ra sau, Dương Diệp hít sâu một hơi, trăm chuôi huyền kiếm xuất hiện chung quanh người hắn, thân thể của hắn trôi nổi theo huyền kiếm, trong người hắn tuôn ra kiếm ý vô cùng kinh khủng, lập tức gia trì vào thân huyền kiếm, những huyền kiếm như sống lại, rung động không dứt.
Thanh thế làm cho người ta sợ hãi!
Nhìn thấy cảnh này, cường giả Vân Tiên thánh điện và lang yêu Thiên Lang sơn mạch đều ngưng trọng!
Sắc mặt Ám Ngự cũng thận trọng, bởi vì bộ dạng và tư thế của Dương Diệp, hiển nhiên hắn muốn thi triển kiếm kỹ cường đại gì đó! Hắn đã giao thủ với Dương Diệp, cho nên hắn không dám khinh địch.
- Một kiếm của ta...
Đột nhiên, Dương Diệp đang lơ lửng trên không trung nói chuyện:
- Một kiếm này của ta tên là thí thần đồ thánh, chính là tổ sư Cổ Kiếm trai sáng chế, có uy thế trảm thánh!
Nghe được Dương Diệp nói thế, sắc mặt mọi người cùng lũ yêu thú biến hóa, tổ sư Cổ Kiếm trai, đây chính là cường giả siêu việt Thánh giả! Cường giả siêu việt Thánh giả sáng chế kiếm kỹ có thể yếu sao? Ít nhất cũng là Thần giail
Nghĩ vậy, mọi người và sói lui vê sau trăm trượng, bọn họ sợ bị ảnh hướng đến. Mà những cường giả nhân loại tỏa ra huyền khí tráo bao phủ chính mình, có người xuất huyền bảo phòng ngự bảo hộ chính mình.
Cũng không phải nói mọi người nhát gan, mà là thực lực Dương Diệp bày ra đó, không nói chừng chính là kiếm ý nửa bước Hư Vô cảnh đã đủ làm bọn họ xem trọng!
Sắc mặt Ám Ngự ngưng trọng, hai tay hư giơ lên, hai vòng xoáy màu đen biến ảo không ngừng, khi hai vòng xoáy màu đen xuất hiện, không gian chung quanh hắn bắt đầu vặn vẹo.
Thanh thế và khí thế không yếu hơn Dương Diệp chút nào!
- Ta một kiếm trảm ngươi!
Lúc này, đột nhiên Dương Diệp ở trên không trung gầm lên một tiếng, giống như tiếng sấm nổ vang, màng tai mọi người rung động rất mạnh. Sau đó mọi người nhìn thấy huyền kiếm chung quanh Dương Diệp bộc phát ra vô số đạo kiếm quang, kiếm quang giống như mặt trời, lập tức bao trùm cả cửa thành, kiếm ý cường đại lăng lệ ác liệt ép một ít người và yêu thú thực lực kém không dám nhìn thẳng!
Nhìn thấy cảnh này, mọi người và lũ yêu thú kinh hãi, bọn họ lại lui vê phía sau mấy trăm trượng! Đồng tử của Ám Ngự co rút dữ dội, vòng xoáy màu đen trong tay xoay tròn nhanh chóng!