Chương 1812: Dương Diệp, chịu chết đi!(1)
Chương 1812: Dương Diệp, chịu chết đi!(1)Chương 1812: Dương Diệp, chịu chết đi!(1)
Dương Diệp vừa dứt lời, gáy của Ám Ngự bắn ra một dòng máu tươi, thân thể Ám Ngự cứng đờ, hai mắt mở to, trong đôi mắt mang theo thần thái không thể tin, còn có hối hận. Hắn thật không ngờ Dương Diệp thật vất vả chạy đi lại giết hôi mã thương, hơn nữa còn lựa chọn giết hắn đầu tiên!
Rất nhanh, thần thái trong mắt Ám Ngự ảm đạm.
Nhất kích tất sát Ám Ngự, Dương Diệp cũng không có đình chỉ, hắn thu hồi thi thể Ám Ngự, sau đó hắn giết vào năm người áo đen còn
lại.
Bất ngờ không đề phòng, hai gã người áo đen bị Dương Diệp chém giết tại chỗ, ba người còn lại cũng bị Kiếm Nô của Dương Diệp phóng xuất ra chém giết không còn.
Tất cả xảy ra thật nhanh.
Từ khi Dương Diệp xuất hiện đến khi giết sáu gã áo đen, thời gian vẫn chưa tới hai giây.
Nói cách khác, rất nhiều người còn chưa phục hồi tinh thần lại, đám người Ám Ngự đã bị diệt toàn bội
Sau khi thu thi thể năm người áo đen và Kiếm Nô, thân hình Dương Diệp khẽ động, hắn hóa thành ánh sáng lao ra khỏi thành.
- Dương Diệp, chạy đi đâu!
Đúng lúc này, nơi này có tiếng rống giận dữ vang lên, sau đó một tia sáng xuất hiện ở trong sân và ngăn cản trước mặt Dương Diệp, trong tia sáng chính là lão giả áo trắng của Vân Tiêu thánh điện. Lão giả áo trắng gầm lên giận dữ, song chưởng vỗ vào người Dương Diệp, hai tia sáng trắng hình tròn khuếch tán ra, cũng đánh tan kiếm quang của Dương Diệp, mà Dương Diệp cũng bị đánh bay xa mười trượng, hắn lại bị đánh vào trong thành!
- NGAOI
Nội thành, mấy vạn yêu thú và cường giả Bán Thánh giận dữ hét lên, sóng âm như hóa thành thực chất quét qua Dương Diệp, sau đó có vô số người và lang yêu lao vê phía Dương Diệp.
Mấy vạn Bán Thánh cùng hành động mang đến khí thế cường đại giống như mấy vạn ngọn núi ép vê phía Dương Diệp, làm cho không gian chung quanh Dương Diệp đều vặn vẹo.
Sắc mặt của Dương Diệp biến hóa, thời điểm này hắn không còn ham chiến, một khi bị quấn lấy, hắn thật sự không thể ngăn cản nổi.
Chân phải của Dương Diệp đạp mạnh xuống đất, mặt đất rung động mạnh và lao thẳng về phía lão giả áo trắng. Được tốc chỉ pháp tắc cùng ngự kiếm gia trì tốc độ, Dương Diệp hóa thành kiếm quang thật dài. Trong tay Dương Diệp là Man Thần kiếm.
Dương Diệp cũng không có lựa chọn vượt qua lão giả áo trắng, bởi vì đối phương căn bản sẽ không cho hắn vượt qua. Bởi vậy, đôi tay của Dương Diệp nắm lấy Man Thần kiếm và bổ vào lão giả áo trăng!
Bởi vì tốc độ quá nhanh, tăng thêm Dương Diệp lại toàn lực, bởi vậy, trong Man Thần kiếm ẩn chứa lực lượng phi thường khủng bố, Man Thần kiếm xé rách không gian nơi nó đi qua.
Vào lúc Dương Diệp xuất kiếm, sắc mặt lão giả áo trắng thay đổi, bởi vì tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức hắn không có biện pháp trốn tránh, cho dù hắn có thể trốn tránh thì hắn cũng không tránh, bởi vì một khi Dương Diệp ra khỏi cửa thành, nếu bọn muốn giết Dương Diệp, trừ phi là Thánh giả ra tay, bằng không thì không có cơ hội.
Trong mắt lão giả áo trắng hiện ra một tia dữ tợn, cổ tay khẽ động, một tấm thuẫn màu trắng xuất hiện trước mặt hắn, huyền khí trong cơ thể hắn điên cuồng rót vào trong cái thuẫn, khi huyền khí rót vào, phù văn trên cự thuẫn tỏa sáng, sau đó một tầng năng lượng màu trắng bao phủ các nơi, không đến một phần mười giây, năng lượng màu trắng đã bao phủ tấm thuẫn.
Mà lúc này, Man Thần kiếm của Dương Diệp đã bổ vào cự thuẫn! OanhI
Một tiếng nổ lớn vang lên, không gian chung quanh hai người tách ra, vô số vết nứt không gian thật nhỏ lan ra khắp nơi.
Phía sau cự thuẫn, lão giả áo trắng phun ra một ngụm máu, sau đó cự thuẫn bay ngược về phía sau, đôi tay Dương Diệp nắm lấy Man Thần kiếm vẫn dán chặt vào cự thuẫn, năng lượng phía trên cự thuẫn màu trắng không ngừng nổ tung.
Lão giả áo trắng bị chấn động lùi lại, cứ như vậy, lão giả áo trắng bị buộc ra khỏi cửa thành, sau đó hắn lui tới dưới chân núi... Trong quá trình này, mặc kệ hắn dùng lực như thế nào vẫn không thể làm mình dừng lại!
Phía sau hai người là mấy vạn cường giả Bán Thánh, còn có hơn một ngàn tên cường giả Bán Thánh cao cấp!
Phía trước hai người, không biết từ chỗ nào đã tụ tập rất nhiều lang yêu, đám lang yêu này không dám tới gần, cũng không cách nào tới gần, bởi vì tốc độ của Dương Diệp cùng lão giả áo trắng đã nhanh tới mức chúng không nhìn thấy.
Trong quá trình lão giả áo trắng lui lại, lão giả áo trắng đã phun ra mấy ngụm máu, ánh sáng trên cự thuẫn cũng biến mất, Man Thần kiếm của Dương Diệp vẫn dán vào cự thuẫn, lão giả áo trắng sức đã không còn năng lực thừa nhận, bởi vậy, hai tay cầm thuẫn cũng vỡ ra. - Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn cản ta?
Dương Diệp cười lạnh, lúc này, đột nhiên lão giả áo trắng hoảng hốt, bởi vì cảm giác sợ hãi bao phủ nội tâm của hắn, hắn đang muốn làm ra phản ứng, lúc này, một bóng đen hiện ra sau lưng hắn, sau đó dao găm đã đâm vào gáy của hắn.
Dao găm di chuyển nhẹ nhàng, đầu của lão giả áo trắng bay ra ngoài!
Máu tươi phóng lên trời!
Dương Diệp vươn tay bắt lấy cự thuẫn, hắn ném nó vào không gian trong Cổ Sao. Tấm thuẫn này có thể ngăn cản sát ý cùng kiếm ý nửa bước Hư Vô cảnh của hắn, nhất định không phải là phàm vật, hắn phải giữ lại thứ này.
Sau khi thu cự thuẫn, U Vô Ảnh cũng không có biến mất, thân thể biến mất trong cái bóng của Dương Diệp!
Đây là suy nghĩ bộc phát của hắn, U Vô Ảnh nắm giữ ám chỉ pháp tắc, mà hắn cũng nắm giữ ám này pháp tắc, chẳng phải hai bên có thể nấp trong cái bóng của nhau hay sao?
Có suy nghĩ như thế, vê sau hắn giao thủ với người khác, trong cái bóng của hắn xuất hiện một người, đó sẽ là tràng cảnh như thế nào?
U Vô Ảnh nấp trong cái bóng của hắn, không những cho địch nhân một kích trí mạng vào lúc mấu chốt, càng có thể phòng bị người khác đánh lén hắn. Tóm lại, hắn không chỉ có một bảo vệ thiếp thân cường đại, càng có thể âm người chết không đền mạng!