Chương 1819: Dương Diệp trừ chức! (2)
Chương 1819: Dương Diệp trừ chức! (2)Chương 1819: Dương Diệp trừ chức! (2)
- Đúng, Dương Diệp ngươi có thiên phú mạnh mẽ, là yêu nghiệt, đám người Ám Viện ta không bằng người, nhưng như vậy thì người có thể tùy ý giết người sao? Nếu như thực lực mạnh có thể làm loạn, vậy có phải bây giờ ta có thể giết ngươi không? Bởi vì một vạn người cộng lại cũng không băng tai
- Nếu như tiền bối có mặt mũi ỷ lớn hiếp nhỏ, ta không phản đối
Dương Diệp khẽ nói:
- Dù sao tiền bối tu luyện không biết bao nhiêu năm, ta mới mấy chục năm.
Cơ mặt Trác giáo viên khẽ giật và muốn nói tiếp, lúc này, viện trưởng đã ngăn cản hắn, sau đó nói:
- Dương Diệp, ta không thể phủ nhận, trong lần giữ thành này công lao của ngươi là lớn nhất. Nhưng, ngươi có biết chuyện người giết đám người Ám Viện đã khiến cho rất nhiều người trong thư viện bất mãn với người, yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc ngươi không? Mọi người đều cùng một thư viện, có mâu thuẫn, có xung đột cũng là chuyện rất bình thường, nhưng người không cần giải quyết chuyện này tuyệt tình như vậy chứ?
- Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân tới sẽ nảy mầm! Dương Diệp trâm giọng nói.
- Ta thật muốn một chưởng đập chết ngươi!
Trác giáo viên nhìn chằm chằm vào Dương Diệp.
Dương Diệp nhìn thẳng vào Trác giáo viên này, nói:
- Mọi người đều là người trưởng thành, đi ra lăn lộn thì phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình. Người của Ám Viện ngươi kiêu ngạo không kiêng nể gì cả, muốn chèn ép ngoại viện ta, nhưng đáng tiếc là thực lực bọn họ không đủ, bị ta đánh trở lại. Lúc đó, ta có hạ thủ lưu tình, bởi vì như viện trưởng nói, tất cả đều cùng một thư viện, giáo huấn một lần là được. Nhưng kết quả thì sao?
Nói đến đây, Dương Diệp cười lạnh, nói:
- Kết quả bọn họ không phục, gọi nhiều người tới trả thù học sinh ngoại viện của ta. Nếu như vậy, vì sao ta còn phải giữ lại một đám người có khả năng ra tay với người sau lưng ta? Trác giáo viên, thứ lỗi cho ta nói thẳng, sở dĩ bọn họ chết không phải vì thủ đoạn của Dương Diệp ta độc ác, chỉ có thể nói bọn họ tự tìm. Không có thực lực thì phải khiêm tốn một chút, không thực lực đừng có kiêu căng!
- Ngươi cảm thấy bản thân ngươi rất mạnh sao?
Trác giáo viên trâm giọng nói.
Dương Diệp khẽ nói: - Ở trong mắt Trác giáo viên, lúc này ta dĩ nhiên là yếu giống như con kiến hôi. Cho nên, bây giờ ta hết sức khiêm tốn. Nếu không, thứ lỗi cho ta nói thẳng, nếu ta có thực lực thì sẽ không ở đây nói nhiều với Trác giáo viên ngươi!
- Ngươi hết sức khiêm tốn sao?
Trác giáo viên tức giận tới mức cười ngược, nói:
- Được, hóa ra ngươi tính như vậy là hết sức khiêm tốn. Chống đối Thánh Giả, đây tính là hết sức khiêm tốn à? Dương Diệp, ta thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dạng lúc ngươi phách lối. Nếu không bây giờ chúng ta vung tay vung chân một chút? Ta cũng muốn nhìn xem lúc ngươi phách lối là thế nào!
Nghe thấy Trác giáo viên nói vậy, khóe miệng Dương Diệp khẽ giật. Lão già này bị giận tới phát điên lên rồi à? Hắn là một Thánh Giả, tìm một huyền giả cảnh giới Hoàng Giả như mình đòi một đấu một? Da mặt phải dày tới mức nào mới có thể nói ra những lời này chứ?
Đám người viện trưởng này cũng khẽ lắc đầu. Mặc dù Dương Diệp có phần đáng đánh đòn, nhưng Trác giáo viên nói lời này lại có chút quá đáng. Sau khi Trác giáo viên này nói xong cũng cảm giác không thích hợp, lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
- Dương Diệp, theo suy nghĩ ban đầu của ta, ngươi chắc hẳn nên vì đền mạng cho tất cả những người ở Ám Viện. Nhưng viện trưởng nói ngươi có công giữ thành, có cống hiến rất lớn với Vân Hải Thành cùng thư viện, cho nên, tội chết có thể tha, nhưng tội sống thì lại khó thoát!
Sắc mặt Dương Diệp trâm xuống và nhìn vê phía viện trưởng này, viện trưởng nói:
- Dương Diệp, cho dù ngươi có công lớn với thư viện cùng Vân Hải Thành, nhưng chuyện ngươi làm lần này có ảnh hưởng thật sự quá lớn. Trong cao tâng của thư viện có rất nhiều người rất bất mãn. Nếu như chúng ta còn qua loa cho xong chuyện như lần trước, trong lòng rất nhiều người nhất định sẽ không phục. Cho nên, chúng ta nhất định phải cho mọi người một câu trả lời.
Dương Diệp nói:
- Viện trưởng, trước đó giữa ta với thư viện đã có giao dịch. Ta làm việc cho thư viện, sau này cường giả Thánh Giả của thư viện trở thành chỗ dựa vững chắc cho ta. Nhưng từ khi ta bước vào thư viện Vân Hải, ta lại không ngừng gặp phiền toái, không chỉ phải cứu học sinh ngoại viện của thư viện Vân Hải, còn phải cứu tất cả học sinh ở Vân Hải Thành, hơn nữa bởi vậy mà đắc tội Thiên Lang Sơn Mạch. Có thể nói, ta đã làm được quá nhiều cho thư viện Vân Hải. Nhưng viện trưởng, xin hỏi một chút, thư viện đã từng làm gì cho ta?
Đám người viện trưởng im lặng, bởi vì thư viện Vân Hải quả thật chưa từng làm gì cho Dương Diệp.
- Đương nhiên, viện trưởng ngươi cho ta một bức tranh, không thể phủ nhận bức tranh này vẫn còn có chút tác dụng với ta, nhưng cũng không hơn. Viện trưởng nói bức tranh này có thể giúp ta tăng lên tới kiếm ý cảnh giới Hư Vô thật sự. Câu nói này, bản thân viện trưởng ngươi tin sao? Dù sao ta cũng không tin.
Nói đến đây, Dương Diệp liếc nhìn các Thánh Giả, nói:
- Ta nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn nói một việc. Sau khi Dương Diệp ta đi tới thư viện Vân Hải, ta cũng không nợ gì thư viện Vân Hải. Ngược lại, Dương Diệp ta còn làm rất nhiều chuyện cho thư viện Vân Hải. Nhưng ta đổi lại được cái gì? Đổi lấy không phải là phần thưởng! Đổi lấy là sự trừng phạt của các vị!
Một lão già Thánh Giả áo bào trắng trong đó nói:
- Dương Diệp, chúng ta biết ngươi làm ra cống hiến rất lớn cho thư viện. Nhưng chuyện ngươi tàn sát Ám Viện này có ảnh hưởng quá lớn, chúng ta nhất định phải cho mọi người một câu trả lời!
- Phải cho mọi người một câu trả lời?
Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó vung tay phải lên. Bức tranh sơn thủy của Tiêu Dao Tử bay đến trước mặt viện trưởng, nói:
- Ta cho các ngươi một câu trả lời. Viện trưởng, bức tranh này trả lại cho ngươi. Từ giờ trở đi, Dương Diệp ta chủ động từ chức giáo viên ngoại viện. Đồng thời từ giờ trở đi, Dương Diệp ta và thư viện Vân Hải không có bất kỳ quan hệ gì.
Nói xong, Dương Diệp xoay người đi ra khỏi đại điện.
Mọi người: