Chương 1820: Không giết ngươi, thề thần sẽ bị diệt! (1)
Chương 1820: Không giết ngươi, thề thần sẽ bị diệt! (1)Chương 1820: Không giết ngươi, thề thần sẽ bị diệt! (1)
Chờ Dương Diệp đi ra khỏi đại điện, tất cả mọi người ở đó mới hồi phục lại tinh thần!
Hắn lại ra đi như thế sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu đám người viện trưởng.
- Các vị tiền bối, vãn bối cũng cáo luil
Lúc này, Ngọc Vô Song thi lễ với đám người viện trưởng, sau đó vội vàng đuổi theo Dương Diệp.
- Tính tình thật là lớn!
Trác trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta thật ra muốn xem thử, không có thư viện Vân Hải ta che chở, hắn có thể sống sót rời khỏi Thiên Lang Sơn Mạch này không!
- Nếu hắn tự nguyện bỏ chức giáo viên này, vậy thì cũng tiện cho chúng ta trả lời mọi người.
Một cường giả Thánh Giả áo bào trắng khác nói:
- Cũng đỡ cho chúng ta phải phiền lòng kiếm cới
- Hắn cho rằng thư viện Vân Hải chúng ta sẽ yêu cầu hắn ở lại sao? Muốn giữ lấy cái tâm của hắn sao? Chúng ta phải cho Dương Diệp hắn hiểu rõ, không có Dương Diệp hắn, chúng ta vẫn có thể giữ được Vân Hải Thành! Dương Diệp hắn không có thư viện Vân Hải ta che chở, hắn thậm chí không dám đi ra khỏi Vân Hải Thành này!
Lại một lão già Thánh Giả lạnh lùng nói.
- Truyên lệnh xuống, bắt đầu từ lúc này, Dương Diệp không còn là giáo viên của thư viện ta nữa, trong thành sẽ do Thương nha đầu chịu trách nhiệm!
Mọi người ngươi một câu ta một câu, viện trưởng này lại im lặng không nói gì.
Rất nhanh, chuyện Dương Diệp không còn là giáo viên của thư viện Vân Hải đã được truyên khắp Vân Hải Thành.
- Các ngươi nghe chưa? Diệp giáo viên bị thư viện sa thải!
-Thật hay giả vậy? Đầu của cao tâng thư viện Vân Hải bị lừa đá sao? Tự nhiên lại sa thải Diệp giáo viên!
- Ôi, ta đã sớm dự đoán được điều này rồi. Trước đây Diệp giáo viên lấy thủ đoạn đẫm máu tàn sát tất cả người của Ám Viện, chuyện này căn bản không có khả năng bỏ qua được. Nếu không phải trước đây Diệp giáo viên giữ được thành, chỉ sợ hắn cũng không phải chỉ đơn giản bị sa thải như vậy đâu. - Đúng rồi, Diệp giáo viên bị sa thải, vậy điều kiện Diệp giáo viên đáp ứng chúng ta ban đầu có được tính không? Sẽ không phải Diệp giáo viên vừa đi, thư viện Vân Hải lại không nhận chứ?
- Sẽ không đâu, người chịu trách nhiệm trong thư viện Vân Hải đã nói, tất cả mọi chuyện trước đó không thay đổi. Hừ, nếu bọn họ dám thay đổi, lão tử đã đi ngay bây giờ, cho bản thân bọn họ đi mà giữ thành!
Sau khi chuyện Dương Diệp không còn là giáo viên của thư viện Vân Hải, đồng thời bị hủy bỏ tất cả quyền lợi trong Vân Hải Thành truyên ra, đã gây ra chấn động không nhỏ, nhưng cũng không hơn. Rất nhiều người Vân Hải Thành cho rằng, chỉ cần thư viện Vân Hải không thay đổi điều kiện ban đầu Dương Diệp đáp ứng bọn họ là được.
Cho dù rất nhiều người bọn họ bội phục Dương Diệp, nhưng có rất nhiều người căm hận Dương Diệp, ước gì Dương Diệp rời đi. Nói chung, chuyện này không có liên quan quá lớn với bọn họ, tuyệt đối không tổn hại ích lợi của bọn họi
Bởi vậy, được thư viện Vân Hải trấn an, Vân Hải Thành rất nhanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh, không có người nào nhắc tới chuyện của Dương Diệp nữa.
Vân Hải Lâu.
Vân Hải Lâu là nơi trước đây Ngọc Vô Song mua lại, để cho Dương Diệp yên tĩnh chữa thương. Cả tòa lầu chỉ có một mình Dương Diệp ở.
Bên trong hậu viện, Dương Diệp nằm ở trên ghế dựa, hai mắt khép hờ. Ở trên người hắn tản ra gợn sóng ánh sáng màu tím. Ở bên cạnh hắn là Ngọc Vô Song.
- Ngươi thật sự quyết định rồi sao?
Ngọc Vô Song ngôi ở trên ghế đá, đột nhiên hỏi.
Dương Diệp mở mắt ra nhìn Ngọc Vô Song cười nói:
- Điều này rất khó quyết định sao? Thành thật mà nói, tới Vân Hải Thành đã lãng phí quá nhiều thời gian của ta. Tuy nhiên thật may là có thu hoạch không nhỏi
Nghĩ đến những kiếm nô kia, còn có bảo vật của Thiên Lang Vương, trên mặt Dương Diệp không nhịn được khẽ cười.
- Đầu tại chúng tai
Ngọc Vô Song khẽ nói:
- Nếu như không phải ngươi vì chúng ta mà giết người Ám Viện, bây giờ ngươi nhất định sẽ trở thành người phong quang nhất thư viện Vân Hải. Không chỉ có vậy, ngươi còn có thể sẽ nhận được thư viện Vân Hải ra sức bồi dưỡng cùng bảo vệ. Mà bây giờ...
- Có lẽI Dương Diệp thờ ơ mỉm cười, nói:
- Dù sao nếu như cho ta một lân cơ hội nữa, ta vẫn sẽ giết những người của Ám Viện! Đúng rồi, Thánh Giả trước đó ngã xuống là Thánh Giả của thư viện chúng ta sao?
Ngọc Vô Song khẽ gật đầu, nói:
- Đúng là Thánh Giả của thư viện chúng ta, tuy nhiên đối phương cũng có một Thánh Giả sắp ngã xuống. Theo như lời Thương Thanh Ảnh nói, lúc một Thánh Giả của thư viện Vân Hải ta sắp bị thua đã lựa chọn tự nổ, kéo đối phương đền mạng cùng!
- Tự nổi