Chương 1832: Con người vẫn phải dựa vào mình! (1)
Chương 1832: Con người vẫn phải dựa vào mình! (1)Chương 1832: Con người vẫn phải dựa vào mình! (1)
- Vân Hải Thành có liên quan gì đến tai
Giọng nói Dương Diệp trực tiếp xuyên qua truyền âm phù xuất hiện
trên tường thành của Vân Hải Thành. Lúc này, tất cả mọi người đều nghe được.
Mọi người hơi ngẩn người ra, sau đó lập tức nhớ ra. Lúc này Dương Diệp đã không phải là giáo viên của thư viện Vân Hải nữal
Nghĩ đến điểm này, trong lòng rất nhiều người lập tức sinh ra bất mãn, không chắc chắn là phẫn nộ!
- Vì sao thư viện lại muốn sa thải Diệp giáo viên? Diệp giáo viên rốt cuộc đã làm gì mà thư viện sa thải? Ta không phục!
- Diệp giáo viên và giữ Vân Hải Thành đã lo lắng hết lòng, cúc cung tận tụy, nhưng đổi lấy lại bị thư viện sa thải, hành vi của thư viện như vậy làm cho chúng ta thất vọng!
- Cho dù chúng ta không phải là học sinh của thư viện, không có tư cách gì bình luận chuyện của thư viện, nhưng nếu như không có Diệp giáo viên, Vân Hải Thành đã bị phá từ lâu. Có thể nói tính. mạng của chúng ta đều do Diệp giáo viên cứu! Bây giờ hắn lại bị thư viện sa thải, thư viện Vân Hải đang tháo cối xay giết lừa àI - Xem ra giúp thư viện Vân Hải làm việc chắc chắn đều sẽ không nhận được kết cục tốt...
- Nghe nói Diệp giáo viên bị sa thải là bởi vì hắn giết người của Ám Viện. Nhưng cho dù Diệp giáo viên có sai, nhưng không đến mức bị đuổi ra khỏi thư viện Vân Hải chứ? Thư viện làm vậy thực sự làm cho lòng ta giá lạnh!
- Để cho Diệp giáo viên trở về!
- Để cho Diệp giáo viên trở về!
- Diệp giáo viên phải trở về...
Trên tường thành, rất nhiêu huyền giả kêu lên.
Vẻ mặt Trác giáo viên và đám Thánh Giả lại có chút khó coi, đặc biệt là Trác giáo viên này.
Rất lâu sau, Trác giáo viên nhìn vê phía Ngọc Vô Song, nói:
- Truyền âm cho tiểu tử kia, nói thư viện khôi phục thân phận giáo viên cho hắn!
Ngọc Vô Song liếc nhìn Trác giáo viên, sau đó truyền âm...
Rất lâu sau vẫn không thấy Dương Diệp trả lời.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt đám người Trác giáo viên trâm xuống...
Thiên Lang Sơn Mạch, Dương Diệp đã ra khỏi sơn động và nhìn phía ánh sáng nơi chân trời. Hắn tham lam hít sâu một hơi. Không thể không nói, tu luyện khô khan lại nhàm chán, hơn nữa thời gian còn trôi qua rất nhanh. Thật ra, hắn cũng biết mình tu luyện như vậy đã tính là rất nhanh rồi. Có vài cường giả muốn đột phá, đừng nói là mấy tháng, thậm chí bế quan trên trăm năm cũng cói
Mỗi người muốn trở nên mạnh mẽ vì những mục đích khác nhau. Mục đích của hắn rất đơn giản, chính là sống sót cùng người mình quan tâm, sống sót một cách tự do!
Thật ra, điều này hoàn toàn không đơn giản.
Người sống ở trong thời đại cường giả làm đầu, muốn sống sót tự do lại có tôn nghiêm thì bản thân điều này đã không phải là một chuyện đơn giản nữa. Bởi vì người yếu bị người mạnh bắt nạt, ngươi không có thực lực thì đừng nói làm cho người mình thích sống sót, bản thân mình có thể sống tốt hay không cũng không thể biết được!
Bởi vậy, từ rất lâu trước đó, Dương Diệp đã không có ý nghĩ ấu tĩ này. Muốn sống thật tốt, có thể, nhưng nắm đấm của ngươi phải đủ cứng, đủ lớn!
Dương Diệp thu hồi mạch suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói:
- An Nam Tĩnh, Vũ Tịch, Thược Dược... chờ ta, không quá lâu đâu! Dương Diệp dừng lại một chút, khi muốn rời đi thì đột nhiên cổ tay hắn thoáng động, một tấm lá chắn màu trắng xuất hiện ở trong tay hắn. Hắn nhận được tấm lá chắn này từ trong tay lão già Vân Tiêu Thánh Điện trước đó.
Trước đây, tấm lá chắn màu trắng này có thể ngăn cản một đòn tấn công của Man Thần Kiếm, tất nhiên không phải là vật tâm thường. Bây giờ vừa nhìn, Dương Diệp càng xác định chắc chắn hơn. Bởi vì tấm lá chắn màu trắng này không ngờ là Tiên Giai đỉnh phong! Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra tấm lá chắn màu trắng này có thể hấp thu tổn thương, giống như Ma Năng Thuẫn của hắn trước đây vậy. Tuy nhiên tấm lá chắn màu trắng này còn tốt hơn Ma Năng Thuẫn!
Ma Năng Thuẫn căn bản không chịu nổi một đòn Man Thần Kiếm của hắn, bởi vì ở dưới tình huống hắn sử dụng Man Thần Kiếm, lực lượng này đã hoàn toàn vượt ra khỏi cực hạn có khả năng chịu được của Ma Năng Thuẫn. Tấm lá chắn màu trắng này lại không như vậy!
- Nếu như tấm lá chắn này có thể nhỏ lại một chút thì tốt!
Dương Diệp khẽ lắc đầu, mặc dù tấm lá chắn này tốt nhưng quá lớn, còn lớn hơn cả người hắn. Bởi vậy khi câm nó lên sẽ rất bất tiện. Nhưng hắn không ngờ mình vừa mới dứt lời, tấm lá chắn này tự nhiên nhỏ đi rất nhiều. Dương Diệp kinh ngạc, nói:
- Ngươi có thể nghe hiểu được lời ta nói sao?
Tấm lá chắn màu trắng khẽ run lên, giống như đang trả lời hắn!
Thấy thế, Dương Diệp mỉm cười, nói:
- Cũng đúng, ngươi dù gì cũng là tiên khí, nói như thế nào cũng có thể sinh ra linh trí. Ngươi có thể hiện ra nguyên hình cho ta xem không?
Tấm lá chắn màu trắng lắc lư trái phải.
Dương Diệp nói:
- Ngươi nói ngươi còn chưa có năng lực biến hóa à?
Tấm lá chắn màu trắng lắc lư trên dưới. Tiếp theo, nó lại tới trước mặt Dương Diệp và không ngừng rung lên...
Rất lâu sau, Dương Diệp mới hiểu rõ ý của đối phương. Đối phương đang xin Hồng Mông Tử Khí của hắn! Bây giờ hắn cũng hiểu rõ vì sao đối phương lấy lòng hắn như thế, hóa ra là vì Hồng Mông Tử Khí!