Chương 1833: Con người vẫn phải dựa vào mình! (2)
Chương 1833: Con người vẫn phải dựa vào mình! (2)Chương 1833: Con người vẫn phải dựa vào mình! (2)
Ban đầu, Dương Diệp không rõ vì sao Hồng Mông Tử Khí có lực hấp dẫn lớn với những khí linh và yêu thú như vậy. Sau này hắn mới hiểu được. Bởi vì này Hồng Mông Tử Khí có thể giúp những khí linh này nâng cao trí tuệ, nói đơn giản một chút chính là có thể giúp bọn họ phát sinh trí tuệ thật sự, giống như nhân loại vậy!
Mà khí linh đã phát sinh trí tuệ, Hồng Mông Tử Khí có thể nâng cao tu vi của bọn chúng, khiến chúng đột phá ràng buộc của bản thân!
Nói tóm lại, Hồng Mông Tử Khí có lực hấp dẫn trí mạng với những yêu thú và khí linh. Giống như lúc này, tấm lá chắn màu trắng này không tiếc thuần phục hắn chỉ vì có thể nhận được Hồng Mông Tử Khí,
Rất nhanh, ở dưới yêu cầu của Dương Diệp, tấm lá chắn màu trắng đã nhỏ đi gấp mấy lần, cũng biến thành một hình tròn. Tay trái của Dương Diệp câm tấm lá chắn màu trắng, tay phải cầm Man Thần Kiếm, không nhịn được khẽ cười.
Nếu như bây giờ bảo hắn xông vào đại quân Thiên Lang tộc, dựa vào tấm lá chắn màu trắng cùng Man Thân Kiếm này, hắn hoàn toàn có thể xông vào trong đại quân Thiên Lang tộc mấy trăm vạn con giết qua giết lại! Hơn nữa, nếu như tấm lá chắn màu trắng này có thể thăng cấp đến Thần Giai... Điều này cũng không phải không có khả năng. Bởi vì Dương Diệp phát hiện ra tấm lá chắn màu trắng này giống như Liệt Thương Thiên của An Nam Tĩnh vậy, là một món vũ khí loại trưởng thành. Thật ra Man Thần Kiếm trong tay hắn đều là loại vũ khí trưởng thành. Ban đầu hắn không có khái niệm về Thần Giai, nhưng sau khi nhìn thấy sự mạnh mẽ của Dị Thứ Nguyễn Phương, hắn quyết định bồi dưỡng Man Thần Kiếm và cả tấm lá chắn màu trắng này nữal
Tấm lá chắn màu trắng cùng Man Thần Kiếm đều đạt được Thần Giai, dựa vào kiếm ý cảnh giới Hư Vô, cho dù là Thánh Giả cũng có thể đỡ được hai chiêu!
Lúc này, không gian trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện dao động.
Dương Diệp nhíu mày. Không cần phải nói, đây nhất định là từ Vân Hải Thành truyền đến. Hắn không để ý, cơ thể thoáng di chuyển và lập tức biến mất.
Ngược lại không phải là hắn kiểu cách, hắn thật sự không muốn dính dáng đến thư viện Vân Hải cùng Vân Hải Thành nữa. Bởi vì hắn phát hiện, chuyện này căn bản là tốn sức mà không được cám ơn. Về phần chuyện Thánh Giả của thư viện Vân Hải làm chỗ dựa vững chắc, thành thật mà nói, trước đây sở dĩ hắn giúp thư viện Vân Hải chủ yếu là vì chuyện này, nhưng với hắn, có Thánh Giả của thư viện Vân Hải giúp đỡ thì tốt, không có cũng không saol
Hắn chưa bao giờ gửi gắm hy vọng và sống chết của mình ở trên thân của người khác!
Con người vẫn phải dựa vào mình để đi tới!
Dương Diệp một đường đi về phía bắc. Lần này, hắn chuẩn bị quay vê Cổ Kiếm Trai, đến đó hắn không cần phải tiếp tục áp chế cảnh giới của mình nữa, thăng cấp đến Bán Thánh!
Đối với hắn, tăng lên tới Thánh Giả mới là chuyện quan trọng nhất. Bởi vì điều này chỉ liên quan đến nâng cao thực lực của hắn, còn liên quan đến tuổi thọ của hắn. Phải biết rằng, tuổi thọ của hắn bây giờ chỉ còn không tới mấy tháng! Với tình huống này, hắn căn bản không dám thi triển Kiếm Vực để đối địch, bởi vì một khi thực lực của đối phương vượt quá áp chế của Kiếm Vực, vậy không cần đối phương ra tay, hắn sẽ trực tiếp chết đi!
Bởi vì còn ở trong vùng đất của Thiên Lang Sơn Mạch nên Dương Diệp tuyệt đối không lựa chọn ngự kiếm bay, mà một đường chạy như điên. Hắn cũng không muốn dụ Thánh Giả tới!
Cứ như vậy, Dương Diệp chạy như điên về phía Cổ Kiếm Trai. Về phần Vân Hải Thành đã sớm bị hắn ném đến sau đầu!
Vân Hải Thành.
Một giờ đã qua. Ở trên cửa thành hoàn toàn yên tĩnh, sắc mặt mọi người đều trâm xuống.
Dưới cửa thành, Tăng Viên vẫn đang điên cuồng công kích cửa thành. Cửa thành cùng tường thành đã hiện ra đầy những vết nứt giống như mạng nhệt. Nếu như không phải có mấy chục vạn cường giả đang không ngừng rót vào linh khí, hẳn cửa thành cùng với tường thành đã bị phá từ lâu.
- Hắn vẫn không quay về sao?
Thương Thanh Ảnh nhìn về phía Ngọc Vô Song, hỏi.
Ngọc Vô Song khẽ lắc đầu, nói:
- Ngươi cũng biết tính cách của hắn, nếu đã rời đi thì làm sao có thể trở vê được? Thương giáo viên, nàng cảm thấy hắn sẽ để ý tới chức vụ giáo viên ngoại viện của thư viện Vân Hải sao? Sẽ không đâu, hắn căn bản không để ý tới chức vụ này.
- Nhưng ngay cả các ngươi mà hắn cũng không thèm để ý sao?
Thương Thanh Ảnh nói:
- Một khi thành bị phá, ngươi còn có ngoại viện của các ngươi chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít!
Ngọc Vô Song liếc nhìn Thương Thanh Ảnh, nói:
- Ngươi vẫn không hiểu hắn. Hắn để ý tới chúng ta, nhưng mỗi người đều có con đường mình phải đi, chúng ta là người của thư viện Vân Hải, đây là con đường của chúng ta. Con đường của mình thì phải tự mình đi. Cho nên, hắn để ý chúng ta, nhưng không có nghĩa là hắn phải chịu trách nhiệm suốt đời về chúng ta. Ngươi hiểu chưa?
Thương Thanh Ảnh nhìn Ngọc Vô Song, nói:
- Ngươi rất thông minh lại hiểu hắn như vậy, ngươi chắc chắn biết biện pháp nào đó làm cho hắn chủ động trở về, đúng không?
Ngọc Vô Song liếc nhìn Thương Thanh Ảnh, nói:
- Thương giáo viên, làm người không thể ích kỷ như thế được. Bây giờ Dương Diệp đã không phải là người của thư viện Vân Hải. Nói khó nghe, thư viện Vân Hải chúng ta có tư cách gì bảo hắn trở về liều mạng cùng Tăng Viên? Dựa vào cái gì? Hắn lại không nợ thư viện Vân Hải chúng taI
Cơ thể Thương Thanh Ảnh khẽ run lên, Ngọc Vô Song nói một lời đã cảnh tỉnh nàng. Lúc này, Dương Diệp đã không phải là người của thư viện Vân Hải, người ta dựa vào cái gì phải tới liều mạng giúp thư viện Vân Hải? Dựa vào cái gì? Hơn nữa, thư viện Vân Hải còn đuổi hắn ra khỏi Vân Hải Thành. Bây giờ Vân Hải Thành có khó khăn, lại muốn tìm hắn về, thử nghĩ xem, nếu như mình gặp phải chuyện này, mình sẽ trở vê sao?
- Các vị Vân Hải Thành, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các ngươil Lúc này, giọng nói Tăng Viên đột nhiên vang lên trên không trung của Vân Hải Thành giống như tiếng sấm rền.
Âm!
Tăng Viên vừa nói dứt lời, cửa thành cùng mặt tường thành trực tiếp vỡ vụn ral
Tiếp theo, Tăng Viên hóa thành một ánh lửa xông vào trong cửa thành.
Âm!
Mấy nghìn cường giả vốn canh giữ ở trong cửa thành trực tiếp bị ánh lửa này va chạm, thần hồn đều bị tiêu diệt...