Chương 1856: Hắn chán sống rồi! (1)
Chương 1856: Hắn chán sống rồi! (1)Chương 1856: Hắn chán sống rồi! (1)
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Dương Diệp vừa dứt lời, người lại xuất hiện ở trước mặt Thương Thanh Ảnh.
- Đám người Thiên Long Vương đột nhiên tập kích. Gia gia ta cùng đám người Trác giáo viên bị ép cùng đám người Thiên Long Vương bước vào không trung giao chiến. Mà vào lúc này, cường giả Thánh Giả đến từ Vân Tiêu Thánh Điện đột nhiên ra tay bắt Vô Song. Chờ đám người gia gia ta lấy lại tinh thân, đối phương đã dẫn theo Vô Song rời khỏi Vân Hải Thành.
Thương Thanh Ảnh trầm giọng nói.
- Nếu đối phương có thêm một Thánh Giả, vì sao không trực tiếp phá huỷ Vân Hải Thành?
Dương Diệp không hiểu nói.
- Thiếu chút nữa đã bị hủy rồi!
Thương Thanh Ảnh trầm giọng nói:
- Nếu như không phải Thánh Giả của Thanh Đạo Môn chạy tới, lúc này sợ rằng Vân Hải Thành đã bị san thành bình địa.
- Bọn họ bắt Vô Song làm gì? Sắc mặt Dương Diệp bình tĩnh, không hề phẫn nộ. Từ lâu hắn đã biết rõ phẫn nộ chỉ dành cho kẻ không có năng lực. Hơn nữa, phẫn nộ cũng không thể giải quyết được vấn đề.
Thương Thanh Ảnh trầm ngâm một lát, nói:
- Nếu như ta không đoán sai, chắc là có liên quan đến thể chất của Vô Song. Lâu Thiên Tiêu đang tu luyện một môn công pháp kỳ lạ, chắc hẳn thuộc về loại công pháp song tu. Loại công pháp này cân nữ nhân có thể chất đặc biệt. Cho dù ta không biết thể chất của Vô Song là gì, nhưng gia gia ta từng nói Lâu Thiên Tiêu chắc chắn sẽ không buông tha cho nàng. Chắc thể chất của nàng rất quan trọng với Lâu Thiên Tiêu!
Lâu Thiên Tiêu!
Hai mắt Dương Diệp híp lại, nói:
- Hắn chán sống rồi!
Thương Thanh Ảnh nheo mắt, Dương Diệp này quá tự tin. Nàng chưa từng gặp Lâu Thiên Tiêu nên không biết thực lực của hắn thế nào, nhưng người dám phát ngôn bừa bãi, muốn khiêu chiến tất cả mọi người trong Thanh Châu có thể yếu được sao?
Hơn nữa lấy thực lực cùng cao ngạo của Tăng Viên cũng giống như thiên lôi mặc cho Lâu Thiên Tiêu sai đâu đánh đó, có thể đoán được thực lực của Lâu Thiên Tiêu mạnh đến mức nào. Mà bây giờ, Dương Diệp lại nói đối phương chán sống. Vậy hắn tự tin hay là tự cao tự đại?
- Đối phương dẫn theo Vô Song đi tới Thiên Lang Sơn Mạch hay quay về Bắc giới?
Dương Diệp đột nhiên hỏi.
Thương Thanh Ảnh do dự một lúc, sau đó nói:
- Ở Thiên Lang Sơn Mạch!
- Ngươi có việc gì muốn giấu ta sao?
Dương Diệp nhìn thẳng vào Thương Thanh Ảnh.
Thương Thanh Ảnh khẽ thở dài, nói:
- Dương Diệp, ta biết không giấu được ngươi. Ta chỉ hi vọng sau khi ngươi nghe xong có thể bình tính một chút. Sau khi đối phương bắt Ngọc Vô Song xong, nhắn lại là muốn ngươi một mình đi tới Thiên Lang Phong. Bọn họ bắt Ngọc Vô Song còn có một mục đích là muốn giết ngươi. Cho nên, ngươi tuyệt đối không thể đi tới Thiên Lang Phong được!
- Mưu kế đúng là tốt!
Dương Diệp cười lạnh, nói:
- Bắt Ngọc Vô Song thì có thể dụ ta ra. Bọn họ tính toán thật hay.
Nói đến đây, Dương Diệp nhìn về phía Thương Thanh Ảnh nói: - Đám người viện trưởng còn đại chiến ở trong không trung sao?
Thương Thanh Ảnh khẽ gật đầu.
- Thánh Giả của Thanh Đạo Môn kia đâu?
Dương Diệp lại hỏi.
Thương Thanh Ảnh do dự một lát mới nói:
- Đối phương...
Dương Diệp khoát tay áo, nói:
- Ta hiểu được, Vô Song cùng đối phương không có quan hệ, hơn nữa, bởi vì quan hệ giữa ta với Thanh Đạo Môn nên đối phương căn bản không có khả năng vì Vô Song mà đi liêu mạng với một tên Thánh Giả.
Nói đến đây, Dương Diệp trầm giọng nói:
- Bây giờ, thư viện Vân Hải chúng ta, Cổ Kiếm Trai, còn có Thanh Đạo Môn đã liên minh, Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn đều phái ra rất nhiều cường giả chạy tới đây. Vì sao Thánh Giả của Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn còn chưa xuất hiện? Chẳng lẽ bọn họ nhất quyết phải chờ đối phương điêu động Thánh Giả mới ra tay sao?
Thương Thanh Ảnh im lặng rất lâu mới nói: - Cho dù ba phía chúng ta đã liên minh, nhưng dù sao mọi người cũng không phải thật sự một lòng. Hơn nữa, chuyện này vốn là chuyện của thư viện Vân Hải ta. Nếu không phải Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn e ngại Vân Tiêu Thánh Điện chen chân vào Nam giới, sợ rằng bọn họ sẽ không ra tay đâu. Nói chung, nếu không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không dốc ra sức giúp đỡ thư viện Vân Hải ta.
Dương Diệp lắc đầu, nói:
- Tiếp tục như vậy, mọi người sớm muộn cũng tiêu đời!
Nói xong, Dương Diệp lập tức biến mất.
- Ngươi đi đâu vậy?
Thương Thanh Ảnh quá khiếp sợ.
Dương Diệp không trả lời.
Dương Diệp mới ra khỏi Vân Hải Thành thì có một đường kiếm quang rơi vào trước mặt của hắn, người tới chính là Lục Uyển Nhi.
- Ngươi muốn đi cứu Ngọc Vô Song sao?
Lục Uyển Nhi hỏi.
Dương Diệp khẽ gật đầu.
- Thực lực của ngươi bây giờ rất mạnh, đã có thể thắng được tai
Lục Uyển Nhi nhìn thẳng Dương Diệp: - Nhưng ngươi không thể nào là đối thủ của một Thánh Giả. Ngươi đi như thế thì chắc chắn sẽ phải chất.
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó cười nói:
- Uyển Nhi, ta không ngốc. Bây giờ ta cùng Thánh Giả một đấu một, 90% người chết sẽ là ta. Có thể nói bây giờ ta đi tới Thiên Lang Phong, rất có khả năng phải ở lại vĩnh viễn. Nhưng...
Nói đến đây, ý cười trên mặt Dương Diệp dần nhạt đi, nói:
- Sống ở thế gian này, rất nhiều lúc chúng ta biết rõ có một số việc không thể làm, nhưng vẫn không thể không làm. Vì sao? Bởi vì một số người, một việc còn quan trọng hơn mạng sống của chúng ta.
Dương Diệp biết mình đi tới Thiên Lang Phong như thế là hành vi kích động. Nhưng hắn sẽ không hối hận, bởi vì hắn biết rõ mình đang làm gì.
Lục Uyển Nhi nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:
- Ngươi không thể không đi sao?
Dương Diệp khẽ gật đầu.
- Vậy ta đi chung với ngươi!
Lục Uyển Nhi nói.
Dương Diệp có phần sững sờ, hắn nhìn Lục Uyển Nhi rất lâu, sau đó lắc đầu, nói:
- Vào lúc này Vân Hải Thành lại tương đương với không có Thánh Giả tôn tại, nếu ngươi không ở đây, Tăng Viên tấn công thành thì Vân Hải Thành...
- Đây là lời nói thật lòng của ngươi?
Lục Uyển Nhi đột nhiên cắt ngang lời Dương Diệp:
- Đây là lý do ngươi thật sự không cho ta đi cùng sao?
Dương Diệp im lặng một lát, nói:
- Một mình ta là đủ rồi!
- Ngươi cảm thấy ta sẽ liên lụy tới ngươi sao?