Chương 1857: Hắn chán sống rồi! (2)
Chương 1857: Hắn chán sống rồi! (2)Chương 1857: Hắn chán sống rồi! (2)
Lục Uyển Nhi nói. Dương Diệp nói:
- Ta không có ý này.
- Vậy vì sao ngươi không cho ta đi chung với người?
Lục Uyển Nhi nói.
Dương Diệp khoát tay áo, nói:
- Không nên dây dưa với vấn đề này nữa, ngươi tốt nhất nên ở lại Vân Hải Thành, ta không muốn lãng phí thời gian.
Nói xong, Dương Diệp xoay người rời đi.
Tuy nhiên, Lục Uyển Nhi lại nhanh chóng chắn ở trước mặt của hắn.
Sắc mặt Dương Diệp trâm xuống, ánh mắt cũng dần dần trở nên lạnh lùng:
- Ta nói, ngươi tốt nhất nên ở lại Vân Hải Thành!
Nhìn thấy Dương Diệp như vậy, Lục Uyển Nhi khẽ run lên, trong lòng đột nhiên cảm giác rất oan ức, nước mắt rơi xuống.
Dương Diệp liếc nhìn Lục Uyển Nhi, sau đó biến mất ở phía chân trời.
Thực lực của Lục Uyển Nhi rất mạnh, nhưng vẫn còn xa mới có thể đấu lại được Thánh Giả. Dương Diệp không muốn để cho đối phương đi theo hắn mạo hiểm, bất kể là Lục Uyển Nhi hay Ngọc Vô Song đều là người hắn để ý. Hắn không hy vọng bất kỳ người nào trong hai người gặp nguy hiểm!
Nhìn Dương Diệp biến mất ở phía xa, Lục Uyển Nhi thật lâu không nói gì.
Sau một hồi, Lục Uyển Nhi lập tức biến mất...
Thiên Lang Phong.
Ở cửa thành Thiên Lang Phong, Ngọc Vô Song ngồi ở giữa cửa thành chính, ngồi ở bên cạnh nàng là một lão già áo bào tím. Ở hai bên lão già là Tăng Viên cùng nam tử áo bào xanh.
- Tiên bối Lý Nguyên!
Tăng Viên liếc nhìn Ngọc Vô Song, nói:
- Nha đầu kia chính là nữ nhân Thiên Tiêu huynh cần sao?
Lão già áo bào tím liếc nhìn Ngọc Vô Song, nói:
- Nha đầu, ta sớm đã có nghe thấy thủ đoạn của ngươi, chẳng qua không ngờ ngươi còn lợi hại hơn ta nghĩ. Nhưng mà đáng tiếc, ngươi cuối cùng khó thoát khỏi cái chết, nếu không nhất định sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của Thiên Tiêu sau này.
Ngọc Vô Song cúi đầu, không nói gì. - Lý tiền bối, Dương Diệp sẽ đến chứ?
Tăng Viên lại hỏi.
- Vậy phải xem địa vị của tiểu nha đầu này ở trong lòng hắn!
Lý Nguyên nói.
- Nếu như hắn tới, vẫn mong tiền bối cho phép ta đánh với hắn một trận!
Tăng Viên đột nhiên nói.
Lý Nguyên liếc nhìn Tăng Viên, sau đó nói:
- Ngươi đã thua hai lần rồi!
- Lần này ta sẽ thật sự nghiêm túc!
Tăng Viên trầm giọng nói.
Lý Nguyên không nhìn Tăng Viên nữa, rất lâu sau, hắn nói:
- Nếu như Dương Diệp này không thức thời, ta có thể cho các ngươi giao đấu. Chẳng qua tới khi đó, ta hi vọng ngươi không thua nữa. Nếu không, mặc dù ta sẽ ra tay cứu ngươi, nhưng đến lúc đó, ngươi nhất định sẽ có chướng ngại tâm lý, có ảnh hưởng cực lớn cho việc ngươi thăng cấp Thánh Giả sau này.
Tăng Viên thâm rùng mình, nhưng lại lập tức nghiêm túc gật đầu, trong mắt có vẻ dữ tợn.
- Hắn tới rồi! Đúng lúc này, không biết có ai nói một câu.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy cuối tâm mắt đột nhiên xuất hiện một nam tử. Nam tử này mặc áo bào đen, dáng người thẳng, mặc dù không phong độ phiêu dật, nhưng trên thân lại có một khí chất đặc biệt chính là tự tin cùng ung dung!
Nam tử này dĩ nhiên chính là Dương Diệp!
Ngọc Vô Song nhìn Dương Diệp chậm rãi đi vê phía cửa thành bên này, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Chẳng bao lâu, Dương Diệp đi tới cách đám người lão già trước mặt năm trượng.
Dương Diệp mỉm cười nhìn Ngọc Vô Song, ra hiệu cho nàng yên tâm, sau đó nhìn về phía lão già áo bào tím này, nói:
- Ta tới rồi!
Lý Nguyên nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:
- Không thể không nói, ngươi thật sự không tệ, ít nhất ở Thanh Châu này sẽ không có bao nhiêu người có thể có can đảm cùng phần khí độ giống như ngươi.
Dương Diệp nói:
- Ta cảm thấy, nam nhân phải nên dùng cách của nam nhân để giải quyết vấn đề, mà không phải động tay động chân với nữ nhân. Ngươi cảm thấy thế nào? - Động tay động chân với nữ nhân?
Lý Nguyên cười lạnh, nói:
- Ta cũng khinh thường như vậy, ngươi yên tâm, ta không dùng nàng tới uy hiếp ngươi. Chẳng qua sẽ lợi dụng nàng để ngươi chui ra khỏi Vân Hải Thành mà thôi!
Dương Diệp nói:
- Bây giờ ta đã đi ra, cho nên ngươi có phải nên thả nàng ra không?
- Không vội!
Lý Nguyên nói:
- Dương Diệp, ngươi là một nhân vật lớn. Ngươi ở lại Vân Hải Thành cùng Cổ Kiếm Trai cuối cùng sẽ bị mai một tài năng. Bởi vì ánh mắt của bọn họ chỉ có Thanh Châu này, không làm được chuyện lớn. Mà ánh mắt của Vân Tiêu Thánh Điện ta đã sớm đặt ở Trung Thổ Thần Châu, trên con đường vĩ đại tiến quân vào Trung Thổ Thần Châu, chúng ta cần rất nhiều thiên tài yêu nghiệt, ngươi lại phù hợp với yêu câu của chúng ta.
Dương Diệp có phân sững sờ, nói:
- Ngươi muốn mời ta vào Vân Tiêu Thánh Điện sao?
Lý Nguyên nói: - Đúng vậy, chỉ cần ngươi đồng ý, bây giờ ta sẽ dẫn ngươi quay về Vân Tiêu Thánh Điện. Sau khi ngươi vào Vân Tiêu Thánh Điện ta, ngươi có thể mặc sức lựa chọn trong tất cả công pháp huyền kỹ, huyền bảo, thậm chí là một ít bí pháp Thần Giai của Vân Tiêu Thánh Điện ta.
Dương Diệp khẽ cười, nói:
- Nếu như ta từ chối thì sao?
- Ngươi xác định chứ?
Lý Nguyên nói.
Dương Diệp khẽ gật đầu và hỏi ngược lại:
- Ngươi xác định ngươi không thả Vô Song ra sao?
Trên mặt Lý Nguyên hiện ra một nụ cười nhạt, nói:
- Ta đặc biệt xác định!
Dương Diệp nhìn Lý Nguyên vài giây, sau đó nói:
- Vậy chiến đấu thôi!
Hắn vừa dứt lời, tiếng kiếm ngân đã vang vọng phía chân trời.