Chương 1859: Thực lực yếu thì không cần nói nữa! (2)
Chương 1859: Thực lực yếu thì không cần nói nữa! (2)Chương 1859: Thực lực yếu thì không cần nói nữa! (2)
Một tiếng kiếm ngân phóng lên cao, tiếp theo, một ánh kiếm sáng như tuyết chợt lóe lên.
Kiếm khí kia lướt qua trời cao, trực tiếp xé rách không gian tạo ra thanh thế kinh người!
Vào giây phút Dương Diệp rút kiếm, vẻ mặt Tăng Viên lại nghiêm trọng. Bởi vì một kiệm này là do bốn mươi đường kiêm khí chông lại, hắn không dám khinh thường. Ngay vào lúc hắn chuẩn bị nghiêm túc chống đỡ, hắn lại trực tiếp sửng sốt!
Không chỉ Tăng Viên, rất nhiều yêu thú ở đó cũng sửng sốt!
Bởi vì đường kiếm khí kia của Dương Diệp căn bản không phải chém về phía Tăng Viên, mà chém về phía Lý Nguyên bên cạnh...
Mục tiêu của Dương Diệp là Lý Nguyên!
Lúc này, Tăng Viên có ngu mấy cũng biết ý định thật sự của Dương Diệp! Cho dù bị Dương Diệp khinh thường khiến trong lòng hắn phẫn nộ tới cực điểm, nhưng trên mặt vẫn cười lạnh đầy vẻ châm chọc.
Bởi vì Dương Diệp làm vậy là không biết lượng sức, đây muốn chết!
Lý Nguyên cũng có phần sững sờ, hắn không nghĩ tới Dương Diệp tự nhiên sẽ ra tay với hắn, khi hắn lấy lại tinh thần thì đường kiếm khí kia đã đi tới trước mặt hắn. Lý Nguyên cười lạnh, nói:
- Không biết sống chết!
Hắn vừa dứt lời thì vung tay phải lên, một ánh sáng màu tím chấn động lao ra, va chạm vào đường kiếm khí kia của Dương Diệp.
Âm!
Một tiếng nổ vang lên, Lý Nguyên thoáng biến sắc. Bởi vì ánh sáng màu tím của hắn đã bị đường kiếm khí này chém nát. Tốc độ của kiếm khí không giảm, vẫn lao tới trước mặt của hắn. Lý Nguyên nheo mắt lại, trong mắt có một sát ý lạnh lẽo, tay phải hắn giơ lên và đánh vào phía trên đường kiếm khí kia.
Âm!
Bốn mươi đường Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật chồng lại của Dương Diệp này bị Lý Nguyên đánh nát, nhưng bản thân Lý Nguyên cũng phải lui về phía sau ba bước.
Lý Nguyên vừa đứng vững, gương mặt đã lộ vẻ dữ tợn. Hắn không nghĩ tới mình lại bị một con kiến hôi Bán Thánh đẩy lùi ba bước! Hắn là Thánh Giả, không thể nghi ngờ điều này là một sỉ nhục lớn!
Lý Nguyên ngẩng đầu nhìn lên và ngẩn người. Bởi vì lúc này, Dương Diệp đã cách đó nghìn trượng. Mà ở trong lòng của hắn lại là Ngọc Vô Song!
Giờ phút này, Lý Nguyên mới hiểu rõ. Tất cả yêu thú cũng hiểu
Mục tiêu của Dương Diệp không phải là Tăng Viên, cũng không phải là Lý Nguyên, mà để cứu Ngọc Vô Song!
Mọi người đều bị đùa bỡn!
Sắc mặt Lý Nguyên tái mét, hắn là Thánh Giả của Vân Tiêu Thánh Điện lại bị một Bán Thánh cho đùa bốn. Lần này, đúng là sỉ nhục lớn nhất trong cả đời hắn!
- Ngươi tự tìm chết!
Lý Nguyên phẫn nộ hét lên một tiếng, tay phải nắm chặt thành quyên và cách không đánh một quyền về phía Dương Diệp đã ở cách đó mấy nghìn trượng!
Dương Diệp đang ôm theo Ngọc Vô Song đang điên cuồng bắn nhanh về phía xa. Lần này, hắn dùng tới thuật ngự kiếm và cả pháp tắc tốc độ. Chỉ cần biến mất khỏi tâm mắt của Lý Nguyên, hắn có thể lợi dụng Kiếm Vực, dẫn theo Ngọc Vô Song che giấu khí tức của mình. Tới khi đó, bọn họ lại tránh thoát được một kiếp!
Ý nghĩ là tốt đẹp, nhưng thực tế lại tàn khốc.
Đúng lúc này, sắc mặt Dương Diệp biến đổi, hắn có một cảm giác nguy hiểm, hắn không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp lấy ra Dị Thứ Nguyên Phương.
Âm
Vừa lấy ra Dị Thứ Nguyên Phương, Dương Diệp đã cảm giác một lực lượng cực lớn truyền đến trên màn ánh sáng do Dị Thứ Nguyên Phương tạo ra. Lực này quá mạnh làm cho hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, Ngọc Vô Song trong ngực hắn cũng phun ra máu. Nhưng cũng may là Dương Diệp nhận phân lớn áp lực, ngũ tạng của nàng chỉ bị tổn thương rất nhỏ.
Lý Nguyên đánh một quyền làm cho Dương Diệp cùng Ngọc Vô Song lập tức bị thương, nhưng dưới lực đẩy của một quyền này, hai người cũng lập tức bắn vào trong rừng rậm cách đó mấy nghìn trượng.
- Muốn chạy trốn sao?
Hai người Dương Diệp vừa bị đánh vào trong rừng rậm thì giọng nói của Lý Nguyên đã vang lên lần nữa, tiếp theo, một bàn tay khổng lồ vỗ mạnh xuống.
Âm!
Tất cả mảnh rừng rậm chỗ hai người Dương Diệp rơi xuống đều hóa thành hư vôi
Cùng lúc đó, Dương Diệp cùng Ngọc Vô Song cũng xuất hiện ở trong tâm mắt của Lý Nguyên. Lúc này, hắn ôm thật chặt Ngọc Vô Song, xung quanh chính là Dị Thứ Nguyên Phương. Tuy nó ngăn cản một chưởng của Lý Nguyên nhưng Dương Diệp cũng không tốt hơn. Lúc này khóe miệng hắn đầy máu tươi, vẻ mặt cũng tái nhợt. Ngược lại, Ngọc Vô Song trong ngực hắn vẫn tốt hơn nhiều. Dù sao hắn đã đỡ chín phần uy lực trong một chưởng kia của Lý Nguyên.
- Thả ta xuống, bản thân ngươi trốn đi!
Ngọc Vô Song nhìn Dương Diệp nói.
Bốp!
Dương Diệp vỗ một cái vào trên mông của Ngọc Vô Song, quát:
- Câm miệng cho ta! Bây giờ, nàng leo lên trên lưng ta.
Vòng xoáy nhỏ đóng lại nên không có cách nào chứa được người, bởi vì kiếm linh ngủ say, hắn cũng không dám bỏ Ngọc Vô Song vào không gian của vỏ kiếm cổ, bất đắc dĩ chỉ có thể cõng Ngọc Vô Song.
Sau khi cống Ngọc Vô Song ở trên lưng, cả người Dương Diệp lại hóa thành một đường kiếm quang biến mất ở phía xa. Sau khi hắn rời đi được vài giây, Lý Nguyên đã xuất hiện ở chỗ hắn đứng lúc trước.
- Ở trước mặt ta mà cũng muốn trốn à, thật buồn cười!
Lý Nguyên cười lạnh, cơ thể thoáng di chuyển và lập tức biến mất.
Ngay sau đó, Lý Nguyên trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Dương Diệp.
Tuy nhiên lúc này Dương Diệp không chạy, mà đứng tại chỗ, hai mắt khép hờ, một thanh Ý Kiếm kề sát mi tâm của hắn. Ngọc Vô Song ngồi dưới đất, ngay bên cạnh hắn.
- Thế nào, ngươi không chạy nữa sao?
Lý Nguyên châm chọc nói.
Hai mắt Dương Diệp đột nhiên mở ra.
Trong nháy mắt này, vẻ mặt Lý Nguyên lập tức biến đổi!