Chương 1860: Nhất định phải sống sót trở về! (1)
Chương 1860: Nhất định phải sống sót trở về! (1)Chương 1860: Nhất định phải sống sót trở về! (1)
Vào giây lát khi Dương Diệp mở mắt ra, Lý Nguyên lập tức sởn tóc
gáy.
Nguy hiểm!
Đây là cảm giác của Lý Nguyên giờ phút này, không cần phải nói, nguy hiểm này chắc chắn đến từ Dương Diệp. Trong lòng Lý Nguyên kinh hãi. Bởi vì hắn thật sự không nghĩ ra, vì sao một con kiến hội cấp Bán Thánh sẽ cho hắn cảm giác nguy hiểm này. Không đợi hắn có phản ứng, một thanh kiếm đã đi tới trước mặt của hắn.
Nhanh, hết sức nhanh, nhanh đến mức hắn không có cách nào tránh né được.
Mạnh mẽ, mạnh mẽ khác thường, mạnh mẽ đến mức làm cho hắn. cũng cảm thấy nguy hiểm, bởi vì đây là kiếm ý cảnh giới Hư Vô thật sự cộng thêm kiếm kỹ Thần Giail
Xoetl
Một cánh tay mang theo máu tươi bay lên không trung!
Kiếm quang tiêu tan, Dương Diệp cùng Ngọc Vô Song đã biến mất khỏi đó. Chỉ còn lại Lý Nguyên có chút đờ đẫn. Lúc này cánh tay phải của hắn đã không còn. Ở trong mắt hắn chỉ còn kinh ngạc cùng khó có thể tin nổi!
- Kiếm ý cảnh giới Hư Vô...
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy được, hắn tuyệt đối sẽ không tin ở Thanh Châu này có người mới hơn hai mươi tuổi lại lĩnh nhgộ được kiếm ý cảnh giới Hư Vô thật sự!
Đây là ý cảnh của cảnh giới Hư Vô đấy!
Trong lòng Lý Nguyên vẫn đang chấn động. Rất lâu sau, hắn hít sâu mộdt hơi và nhìn cánh tay nằm trên mặt đất, trong mắt hắn dần dần trở nên lạnh lùng. Trước đó hắn căn bản không có cách nào tránh né được một kiếm kia, cũng không có ccách nào làm ra phản kích, bởi vì hắn trở tay không kịp. Nếu như ngay từ lúc đầu hắn đã đề phòng, cho dù một kiếm kia có mạnh mẽ mấy, cũng không thể chặt đứt được một cánh tay của hắn, bởi vì Dương Diệp dù sao cũng chỉ là Bán Thánh!
Nhìn cánh tay kia vài giây, sự lạnh lùng trong mắt Lý Nguyên dân dần biến thành sát ý lạnh lẽo.
- Tuyệt đối không thể mặc cho người này trưởng thành lên được!
Lý Nguyên lập tức biến mất.
Lần này, hắn đã có cái nhìn khác về Dương Diệp. Ở trong mắt hắn, Dương Diệp vốn nhiều lắm chỉ là một thiên tài có chút thiên phú yêu nghiệt. Nhưng cho dù yêu nghiệt thì vẫn chưa đủ để một Thánh Giả như hắn coi trọng. Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy để cho Dương Diệp trưởng thành tiếp, sau này Vân Tiêu Thánh Điện sẽ gặp phiền toái lớn!
Hơn nữa, hắn cũng nhất định phải đưa vê Ngọc Vô Song. Bởi vì điều này liên quan đến việc nâng cao thực lực cho Lâu Thiên Tiêu! Thực lực của Lâu Thiên Tiêu lại liên quan tới tương lai của Vân Tiêu Thánh Điện. Cho nên, bất kể như thế nào thì Dương Diệp này cũng phải chết, hắn cũng nhất định phải mang Ngọc Vô Song về cho Lâu Thiên Tiêu.
Ngay từ lúc đầu, Lý Nguyên còn có thể cảm giác được khí tức Dương Diệp, nhưng chẳng bao lâu, khí tức Dương Diệp đã biến mất giống như bốc hơi vậy. Điều này làm cho Lý Nguyên nhíu mày không hiểu.
Trâm ngâm một lát, lực tinh thân của Lý Nguyên điên cuồng tuôn ra, lập tức bao phủ ở trong phạm vi vạn dặm. Ở trước lực tinh thân mạnh mẽ của hắn, trong phạm vi vạn dặm cho dù là một con kiến hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng hắn lại không nhìn thấy Dương Diệp. Điều này làm cho hắn càng nhíu mày chặt hơn, bởi vì lấy tốc độ của Dương Diệp thì căn bản không thể chạy ra ngoài vạn dặm trong thời gian ngắn như vậy!
Nói cách khác, Dương Diệp này nhất định còn ở bên trong vạn dặm, chẳng qua đã dùng phương pháp nào đó mà mình không biết để ẩn nấp!
Nghĩ đến đây, Lý Nguyên cười lạnh, nói:
- Ta xem ngươi có thể ẩn trốn được bao lâu!
Hắn nói xong, lực tỉnh thân phun mạnh ra ngoài, không chỉ bao trùm mặt đất bên trong phạm vi vạn dặm, ngay cả không trung cũng bị tinh thần lực của hắn bao trùm. Có thể nói, bên trong phạm vi vạn dặm, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay gì, hắn đều có thể biết được.
Trong rừng rậm sâu bên trong dãy núi, Dương Diệp ôm Ngọc Vô Song treo người ở trong tán cây.
- Ngươi mang ta theo sẽ không chạy thoát được đâu!
Ngọc Vô Song nhìn Dương Diệp, trong mắt có vẻ phức tạp. Lúc bị bắt, thật ra nàng đã tính kết thúc tính mạng của mình. Bởi vì bây giờ không chết, sau này có thể sẽ sống không bằng chết. Nhưng nàng không ngờ Dương Diệp tự nhiên lại tới, hơn nữa còn ở dưới tình huống biết cường giả cảnh giới Thánh Giả bắt nàng.
Giờ phút này, trong lòng Ngọc Vô Song vô cùng phức tạp.
- Ném nàng ở đây, ta chắc chắn sẽ chạy trốn được!
Dương Diệp nói. Bởi vì có Kiếm Vực bao trùm, nên giọng nói của hắn căn bản không truyền ra ngoài. - Nhưng ngươi không muốn làm như vậy, đúng không?
Ngọc Vô Song nói.
Dương Diệp mỉm cười và giơ tay khẽ xoa đầu Ngọc Vô Song, nói:
- Nếu biết, vậy đừng nói nhảm nữa. Có thời gian suy nghĩ những chuyện này, còn không bằng giúp ta nghĩ xem chúng ta nên trốn ra ngoài thế nào.
Cho dù Kiếm Vực có thể che giấu khí tức của hắn, nhưng đối phương là một Thánh Giả. Không cần suy nghĩ, lúc này đối phương chắc chắn đang dùng lực tinh thần tìm kiếm hắn. Lấy thực lực của đối phương, lực tinh thần có thể tùy tiện bao trùm phạm vi mấy vạn dặm. Cho nên hắn căn bản không dám đi ra ngoài, nếu như chỉ có một mình hắn thì không sao. Nhưng bây giờ dẫn theo Ngọc Vô Song, hắn không dám mạo hiểm như vậy!
- Ta vừa mới nhìn thấy, ngươi hình như chặt đứt một cánh tay của hắn!
Ngọc Vô Song bỗng nhiên nói.
Dương Diệp khẽ gật đầu, nói:
- Đáng tiếc vào lúc mấu chốt hắn đột nhiên di chuyển, nếu không, một kiếm kia lại có thể làm cho đầu của hắn phải dọn nhà.