Chương 1862: Chiến đấu với Thánh Giả! (1)
Chương 1862: Chiến đấu với Thánh Giả! (1)Chương 1862: Chiến đấu với Thánh Giả! (1)
Dương Diệp xuất hiện ở trước mặt Lục Uyển Nhị, lúc này ngay cả hắn cũng không nhận ra Lục Uyển Nhi.
Cả người nàng đầy máu và thịt mơ hồ, kinh mạch xương cốt đều vỡ, khí tức yêu đến mức không thể nhận ra.
Không chỉ có vậy, đan điền của Lục Uyển Nhi cũng vỡ nát!
Đầu Dương Diệp trống rỗng, hắn quỳ ở trước mặt Lục Uyển Nhị, nhìn nàng nằm ở trên mặt đất với hình dạng máu thịt mơ hồ, Dương Diệp lắc đầu đầy thống khổ nói:
- Ta hận, thật sự hận, hận mình không có năng lực!
- Đây là do người quá yếu!
Lý Nguyên xuất hiện ở cách Dương Diệp không xa, lạnh lùng nói:
- Dương Diệp, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đầu hàng Vân Tiêu Thánh Điện ta thì người còn có đường sống. Nếu không...
- Nếu không tổ tông ngươi àI
Dương Diệp quay đầu lại bỗng nhiên quát mắng Lý Nguyên. Hắn vừa dứt lời đã lập tức biến mất. Khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã ở trước mặt Lý Nguyên. Cùng lúc đó, mũi kiếm đâm thẳng vào giữa chân mày Lý Nguyên. - Con kiến hôi!
Nhìn thấy Dương Diệp ra tay, Lý Nguyên hừ lạnh một tiếng và vung tay phải lên. Một kình khí chấn động khiến Dương Diệp bắn ra nghìn trượng.
Lý Nguyên vừa muốn ra tay thì chợt nhíu mày. Bởi vì ở đó đột nhiên xuất hiện một người áo đen. Người này cõng Lục Uyển Nhi và chạy về phía Vân Hải Thành.
- Còn muốn chạy? Chết cho tal
Lý Nguyên phẫn nộ hét lên một tiếng và muốn ra tay. Mà lúc này, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, tay phải nắm chặt thành quyền đánh về phía trước.
Quyền vừa đánh ra, một thanh kiếm đã đi tới trước mặt hắn. Quyền và kiếm va chạm vào nhau phát ra một tiếng nổ vang, Lý Nguyên liên tục lùi lại mười bước, nắm đấm của hắn đã bị rách, máu tươi tràn ral
Nhất Niệm Thuấn Sát!
Một kiếm này chính là Nhất Niệm Thuấn Sát của Dương Diệp. Ở dưới sự gia tăng của kiếm ý cảnh giới Hư Vô thật sự, một kiếm này của hắn không chỉ chặn lại một đòn của Lý Nguyên, còn làm Lý Nguyên bị tổn thương!
Nếu để cho người ngoài biết Dương Diệp đánh một kiếm tổn thương Lý Nguyên, tên Dương Diệp nhất định sẽ trở thành tồn tại nổi bật nhất Thanh Châu, bởi vì Dương Diệp mới Bán Thánh bình thường.
Bán Thánh bình thường đánh cho Thánh Giả bị thương, trong lịch sử của Thanh Châu tuyệt đối không vượt quá một bàn tay!
Nắm đấm của Lý Nguyên chống đỡ kiếm của Dương Diệp, vẻ mặt có chút khó coi. Uy lực một kiếm này của Dương Diệp rất lớn, lớn đến mức ngay cả hắn cũng phải thận trọng tình trạng ứng phó. Cũng chính bởi vậy, lúc này trong lòng hắn đã hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ chiêu mộ Dương Diệp. Loại thiên tài này chết đi vẫn làm hắn yên tâm hơn!
Trong mắt Lý Nguyên chợt lóe lên vẻ dữ tợn. Tiếp theo, một khí thế khủng khiếp tràn ra khỏi cơ thể của Lý Nguyên.
- Chết đi!
Lý Nguyên phẫn nộ hét lên một tiếng, quyền chợt xoay tròn. Dương Diệp lại bị đánh bay đi. Lý Nguyên thừa thắng xông lên, một quyền cách không đánh về phía Dương Diệp. Một nắm đấm năng lượng thật lớn trực tiếp đập nát không gian, lập tức đánh vào trên thân Dương Diệp. Dương Diệp lại bay ngược gân nghìn trượng, tuy nhiên không có vấn đề gì, bởi vì vào thời điểm quan trọng hắn đã lấy ra Dị Thứ Nguyên Phương, nó thay hắn ngăn cản phần lớn lực lượng của Lý Nguyên! - Thần khí!
Lý Nguyên nheo mắt lại, trong mắt có chút kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới khối vuông màu xanh nhiều lần bảo vệ Dương Diệp lại là một món thần khí. Cho dù là ở Vân Tiêu Thánh Điện, Thần Giai cũng thuộc về vật phẩm hiếm có.
- Ngươi cho rằng thần khí có thể bảo vệ được ngươi sao? Thần khí tuy mạnh, nhưng chủ nhân sử dụng nó quá yếu, cho nên ngươi vẫn nên chết đi!
Lý Nguyên vừa dứt lời, một bàn tay khổng lồ che trời đã ngoan độc rơi xuống, lập tức đi tới trên đỉnh đầu của Dương Diệp, muốn đập hắn thành bột mịn. Bàn tay khổng lồ trong ẩn chứa uy áp khủng khiếp, trực tiếp làm cho mặt đất dưới chân của Dương Diệp Sụp xuống thành một vực sâu không đáy!
Uy lực của Thánh Giả khủng khiếp như vậy!
Nhìn bàn tay khổng lồ kia rơi xuống, trong mắt Dương Diệp hiện lên một sự hung ác. Cổ tay thoáng động, vỏ kiếm cổ xuất hiện ở trong tay hắn, Ý Kiếm được đút vào vỏ kiếm cổ rồi chợt rút raI
VùiI
Bốn mươi tầng kiếm khí chồng chất lướt qua trời cao, lập tức đánh vào trên bàn tay khổng lồ kia. Kiếm khí tiêu tan, bàn tay khổng lồ chấn động mạnh. Nhưng trong phút chốc, lại một kiếm khí chồng chất bốn mươi đường đánh vào trên bàn tay khổng lồ... Đường kiếm khí thứ năm đánh vào trên bàn tay khổng lồ làm nó chấn động mạnh, sau đó trên không trung âm ầm vỡ vụn ra.
Lý Nguyên nheo mắt nhìn cảnh tượng như vậy diễn ra. Hắn không nghĩ tới một đòn nghiêm túc của mình lại bị Dương Diệp phá giải. Khi hắn đang muốn ra tay lần nữa, lúc này, giọng nói Dương Diệp đột nhiên vang lên trong không trung:
- Lão cẩu, chết cho tai
Hắn vừa dứt lời lúc, một đường kiếm quang đã xuất hiện ở trước mặt Lý Nguyên!
Nhất Niệm Thuấn Sát!
Lần này, Dương Diệp lại thi triển ra Nhất Niệm Thuấn Sát. Lý Nguyên cười lạnh. Dưới tình huống bất ngờ, một chiêu này còn có thể uy hiếp được hắn, nhưng dưới tình huống hắn đã đề phòng, uy hiếp của một chiêu này gần như không đáng kể. Vào lúc hắn chuẩn bị ra tay lần nữa, đột nhiên, sắc mặt hắn biến đổi!
Bởi vì một lực lượng vô hình đột nhiên xuất hiện ở xung quanh hắn!
Lực lượng của vực!
Giờ phút này, vẻ mặt Lý Nguyên tái ại. Hắn dĩ nhiên biết Dương Diệp nắm giữ Kiếm Vực, nhưng trước đó Dương Diệp vẫn không thi triển ra, bởi vậy làm cho hắn hoàn toàn quên mất chuyện này. Bây giờ Dương Diệp đột nhiên thi triển, có thể nói là hoàn toàn đánh cho hắn trở tay không kịp. Tuy nhiên hắn phản ứng không chậm. Vào giây phút Dương Diệp thi triển ra Kiếm Vực, hắn đã đánh một chưởng về phía trước!
Chỉ có điều vào lúc hắn ra tay, hắn kinh hãi phát hiện tay mình nặng giống như trăm vạn cân. Lúc này, tốc độ Nhất Niệm Thuấn Sát của Dương Diệp lại đột nhiên tăng lên gấp bội... CỨ như vậy, kiếm của Dương Diệp trực tiếp đâm vào trước ngực của Lý Nguyên, nhưng không có cách nào tiến thêm một bước.
Trong lòng Dương Diệp chợt kinh ngạc. Khi chú ý nhìn, hắn chỉ thấy dưới trang phục của Lý Nguyên có một bộ giáp mềm màu vàng, kiếm của hắn đâm vào trên bộ giáp mềm này chỉ làm cho giáp mềm lõm xuống, nhưng không hề bị hư hỏng!
Thân Giail
Dương Diệp đang muốn lùi lại. Nhưng lúc này Lý Nguyên đã xông tới, đánh một chưởng vào trước ngực của Dương Diệp.
Âm!
Dương Diệp trực tiếp cong người và bay ra về phía saul
Lý Nguyên thò tay vê phía trước và nắm chặt, quát:
- Trời đất làm lồng giaml
Vừa dứt lời, Dương Diệp lập tức đập vào trên một tầng hàng rào không gian vô hình. Tiếp theo, không gian xung quanh Dương Diệp đều biến thành hàng rào không gian, những hàng rào không gian này giống như một lồng giam kiên cố vậy, giam cầm Dương Diệp.
- VớI
Giọng nói của Lý Nguyên vang lên lân nữa. Hắn vừa dứt lời, những hàng rào không gian xung quanh Dương Diệp tự nhiên nổ mạnh, một vòng xoáy không gian màu đen rất lớn lập tức nhấn chìm Dương Diệp. Ngay sau đó, một hố đen rất lớn màu đen xuất hiện ở trước mặt Lý Nguyên, Dương Diệp đã biến mất.
Nhìn hố đen trước mặt, khóe miệng Lý Nguyên cong lên cười lạnh nói:
- Dương Diệp, ngươi đúng là yêu nghiệt, nhưng vậy thì thế nào? Ở trước mặt Thánh Giả, ngươi giống như con kiến hôi!
Mà vào lúc này, biến hóa khác thường lại đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy trong hố đen này lóe ra một đạo kiếm quang sáng như tuyết, tốc độ của kiếm quang rất nhanh, lập tức đi tới trước mặt Lý Nguyên còn đang cười lạnh.
Trong lòng Lý Nguyên sợ hãi, hắn không nghĩ tới Dương Diệp này vẫn sống sótI
Bởi vì hắn cho rằng Dương Diệp đã chết, nên trước đó hoàn toàn bỏ qua sự đề phòng. Kiếm quang này xuất hiện đã thật sự làm cho hắn trở tay không kịp. Tuy nhiên hắn cuối cùng vẫn là Thánh Giả, phản ứng của huyền giả bình thường làm sao có thể so sánh được. Hắn lập tức muốn ra tay. Nhưng vào lúc này, hai lực lượng vô hình đột nhiên ép xuống người hắn!
Kiếm Vực, kiếm ý cảnh giới Hư VôI
Trong lòng Lý Nguyên hoảng hốt. Lúc này, hắn đã không thời gian suy nghĩ chuyện gì khác, bởi vì thanh kiếm kia đã đi tới cách đỉnh đầu hắn không đến một centimet. Vào thời điểm quan trọng, Lý Nguyên nghiêng đầu qua một bên...
VùiI
Nửa bên mặt cùng cánh tay phải của Lý Nguyên trực tiếp rời khỏi cơ thể, máu tươi phun ra giống như suối!
Nhưng cho dù là vậy, Lý Nguyên cũng làm ra phản kích, đạp một cước vào bụng của Dương Diệp, Dương Diệp lại bay ra ngoài.
Dương Diệp miễn cưỡng dừng lại trên không trung. Hắn không ra tay với Lý Nguyên nữa, mà cơ thể thoáng cái đã biến mất ở cuối chân trời.
Lý Nguyên không đuổi theo Dương Diệp, hình dáng của Lý Nguyên lúc này có thể nói là vô cùng dữ tợn đáng sợ, nửa bên mặt không còn, mắt phải thiếu chút nữa bị chém rơi. Không chỉ có vậy, hai cánh tay hắn không còn. Ban đầu hắn là Thánh Giả, chân bị đứt có thể lập tức mọc ra. Nhưng Dương Diệp sử dụng kiếm ý cảnh giới Hư Vô chém rơi hai cánh tay của hắn, bởi vậy nếu như không có vật bên ngoài giúp đỡ, hắn căn bản không có cách nào mượn linh khí trời đất khiến phần bị đứt mọc lại được!
Lần này, Lý Nguyên không phẫn nộ mà chỉ bình tĩnh, rất bình tính.
Từ lúc giao đấu cùng Dương Diệp tới nay, ban đầu hắn khinh thường Dương Diệp, sau đó là chú ý, đến cuối cùng thành coi trọng. Nhưng hắn vẫn không thật sự nghiêm túc, cho dù trước đó Dương Diệp chặt đứt một cánh tay của hắn, hắn cũng không thật sự nghiêm túc chiến đấu, chỉ tự trách mình khinh địch. Quả thật, một Thánh Giả làm sao có thể xem một Bán Thánh là đối thủ cùng cấp được?
Hắn không có làm như thế, bởi vậy mới phải trả giá đắt!
- Dương Diệp...
Lý Nguyên hít sâu một hơi, trong lòng ghi nhớ hai chữ này...
Dương Diệp trở lại Vân Hải Thành. Cho dù vào giây phút cuối cùng hắn đã chiếm thượng phong, nhưng đây chỉ là ngoài mặt. Nói cho cùng, Lý Nguyên còn chưa thật sự nghiêm túc, hắn lại bị dồn vào đường cùng. Nếu hắn không đi, có khả năng vĩnh viễn không đi được.
Lần giao đấu này làm cho hắn hiểu rõ sự khủng khiếp của cường giả cảnh giới Thánh Giả. Nhưng còn may là hắn chưa tới tình trạng tuyệt vọng! Vứt bỏ suy nghĩ linh tỉnh trong đầu, lực tinh thân của Dương Diệp đảo qua, cuối cùng hóa thành một đường kiếm quang lập tức biến mất.
Vân Hải Lâu.
Trong gian phòng của Dương Diệp, Lục Uyển Nhi nằm trên giường với hình dạng máu thịt mơ hồ. Bên giường là Ngọc Vô Song cùng Thương Thanh Ảnh, còn có một lão già mặc áo bào đen.
Lão già áo bào đen nhìn Lục Uyển Nhi rất lâu, sau đó lắc đầu, nói:
- Có thể chuẩn bị hậu sự.
Trong lòng Ngọc Vô Song cùng Thương Thanh Ảnh thầm cả kinh, Ngọc Vô Song đang muốn nói thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Dương Diệp xuất hiện.
- Tất cả đều ra ngoài đi!
Ánh mắt Dương Diệp nhìn Lục Uyển Nhi, giọng điệu không cho phép người khác được nghi ngờ.
- Nói chuyện khách sáo một chút!
Lão già áo bào đen trâm giọng nói.
Thương Thanh Ảnh sợ hai người xích mích, lập tức vội vàng nói: - Dương Diệp, vị này chính là tiền bối Chu Nguyên của Thanh Đạo Môn, tiền bối là Thánh Giả.
Thương Thanh Ảnh rất sợ Dương Diệp kích động, nên nhấn mạnh hai chữ Thánh Giả.
Dương Diệp không để ý tới Thương Thanh Ảnh, mà nói:
- Ta nói tất cả đều ra ngoài!
Lão già mặc áo bào màu đen này cũng tức giận, lập tức lạnh lùng nói:
- Ngày hôm nay lão phu không ra ngoài, ngươi có thể làm gì?
Dương Diệp quay đầu lại nhìn vê phía lão già áo bào đen, nói:
- Thanh Đạo Môn còn có bao nhiêu thiên tài có thể chết nữa?
Nghe được Dương Diệp nói những lời này, vẻ mặt của lão già áo bào đen lập tức trở nên khó coi.
Trước đây Dương Diệp đánh lên Thanh Đạo Môn, làm cho danh dự của Thanh Đạo Môn bị quét ra rác, chuyện này vẫn là một sự sỉ nhục đối với Thanh Đạo Môn. Cho dù tổ sư Thanh Đạo Môn đứng ra bảo Thanh Đạo Môn không được tìm Dương Diệp báo thù. Nhưng rất nhiều người Thanh Đạo Môn, đặc biệt là những cường giả Thánh Giả bọn họ đều thật sự khó có thể nuốt được cơn giận này xuống.
Nhưng bởi vì tổ sư có lệnh, bọn họ khó nuốt cũng phải nuốt. Mà bây giờ, Dương Diệp lại nhắc tới chuyện này ở trước mặt hắn, điều này giống như đang vạch trần vết sẹo của hắn, bởi vậy, vẻ mặt Chu Nguyên lập tức trâm xuống. Trong gian phòng, bầu không khí cũng trở nên khẩn trương.
Dương Diệp không quan tâm tới vẻ mặt thâm trâm của Chu Nguyên, mà nhìn thẳng vào hắn nói: