Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 1797 - Chương 1863: Chiến Đấu Với Thánh Giải! (2)

Chương 1863: Chiến đấu với Thánh Giải! (2) Chương 1863: Chiến đấu với Thánh Giải! (2)Chương 1863: Chiến đấu với Thánh Giải! (2)

- Trong vòng mười hơi thở, nếu như người vẫn ở trong phòng, ngày mai ta lại lên Thanh Đạo Môn, khiêu chiến với thiên tài Thanh Đạo Môn cho đến khi thiên tài của Thanh Đạo Môn người đều chết hết!

- Có lẽ ngươi không có cơ hội này đâu!

Chu Nguyên gắn giọng nói.

- Ngươi muốn thử không? Dương Diệp nói.

Chu Nguyên muốn nói, nhưng Ngọc Vô Song đột nhiên nói:

- Tiền bối Chu Nguyên, Dương Diệp không có ác ý, có lẽ hắn có thể trị liệu cho Uyển Nhi, chỉ là chúng ta không tiện ở lại nên hắn mới bảo chúng ta ra ngoài thôi.

- Trị liệu?

Chu Nguyên cười lạnh, nói:

- Kinh mạch xương cốt của nữ tử này đều vỡ nát, ngũ tạng lục phủ cũng bị hao tổn nghiêm trọng. Hơn nữa đan điền của nàng cũng bị nghiền nát, lúc này trừ khi là có linh dược thiên địa từ Thần Giai trở lên mới có thể cứu nàng một mạng. Nhưng cho dù cứu sống lại thì có ý nghĩa gì? Đan điền nàng bị nghiền nát, có sống sót cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Sắc mặt Dương Diệp lập tức trở nên dữ tợn. Lúc này, Ngọc Vô Song đột nhiên kéo tay của Dương Diệp lại, ngăn cản hắn làm ra hành vi kích động. Nàng nhìn Chu Nguyên, nói:

- Tiền bối, ngươi chắc hẳn hiểu rõ tính cách của Dương Diệp. Hắn không phải là một người lấy đại cục làm trọng, nếu như ngươi cứ kéo dài thời gian, ta có thể bảo đảm Thanh Đạo Môn ngươi có thể còn thảm hơn lần trước. Về phần Cổ Kiếm Trai có thể bảo vệ hắn hay không? Ha ha, lúc này Lục Uyển Nhi đã như vậy, Dương Diệp sẽ là hy vọng duy nhất của Cổ Kiếm Trai, nếu như Dương Diệp phát điên muốn trả thù Thanh Đạo Môn ngươi, ngươi xem thử Cổ Kiếm Trai sẽ bảo vệ hắn, hay là để ý tới đại cuộc!

Chu Nguyên nhìn Ngọc Vô Song một lát, sau đó cười lạnh và xoay người đi ra ngoài cửa. Khi đi tới cửa, hắn ngừng lại, nói:

- Dương Diệp, nhân quả tuân hoàn. Lúc đầu ngươi lên Thanh Đạo Môn ta sỉ nhục Thanh Đạo Môn ta, hôm nay, ngươi nên nhận lấy báo ứng. Ta vốn có thể ra tay ngăn cản đối phương bắt tiểu nữ hài này, lúc trước cũng có thể ngăn cản Lý Nguyên, nhưng ta không làm thế. Vì sao? Bởi vì ta muốn xem thử kết quả thê thảm của ngươi!

Chu Nguyên nói xong thì cười ha ha, sau đó biến mất khỏi gian phòng.

Dương Diệp nhìn ra cửa rất lâu, sau đó thu hồi ánh mắt và nhìn về phía Lục Uyển Nhi nằm ở trên giường, nói:

- Các ngươi đi ra ngoài đi

Ngọc Vô Song cùng Thương Thanh Ảnh khẽ gật đầu, rời khỏi gian phòng.

Sau khi ra ngoài, Ngọc Vô Song lập tức nói:

- Thông báo với Thánh Giả của Cổ Kiếm Trai, nói Dương Diệp cùng Lục Uyển Nhi đang gặp nguy hiểm, bất kể thế nào cũng phải bảo bọn họ chạy tới đây!

- Ngươi nói, tiền bối Chu Nguyên này có thể sẽ hại Dương Diệp cùng Lục Uyển Nhi sao?

Thương Thanh Ảnh kinh ngạc nói.

- Ngoài sáng thì dĩ nhiên sẽ không làm vậy!

Ngọc Vô Song nói:

- Hắn còn không ngu như vậy, ngoài sáng hại chết Lục Uyển Nhi cùng Dương Diệp, cho dù hắn là Thánh Giả cũng chắc chắn phải chết. Ngoài sáng không làm, nhưng hắn sẽ ngầm giết hại. Giống như lần này, chỉ cân hắn không làm gì cả, lại có thể khiến cho Dương Diệp cùng Lục Uyển Nhi thiếu chút nữa thì chết đi!

Thương Thanh Ảnh trầm ngâm rất lâu, sau đó khẽ gật đầu.

Ngọc Vô Song ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt đầy vẻ buồn râu:

- Nhân loại, khó có thể bảo vệ được...

Trong gian phòng.

Dương Diệp cởi sạch trang phục trên người Lục Uyển Nhi. Lúc này nàng bị thương rất nghiêm trọng. Có thể nói, cho dù hắn nắm giữ huyền khí nghịch thiên như Hồng Mông Tử Khí, cũng không chắc có thể trị liệu được thương thế của Lục Uyển Nhi. Lục Uyển Nhi từ trong tới ngoài đều bị thương rất nghiêm trọng, đặc biệt là ngũ tạng lục phủ của nàng. Lúc này ngũ tạng lục phủ của Lục Uyển Nhi bắt đầu chậm rãi suy yếu.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn vừa vào gian phòng lại muốn mọi người ra ngoài. Bởi vì tình hình khẩn cấp, hắn không muốn lãng phí thời gian nữal

Dương Diệp thả vật nhỏ màu trắng phóng ra, vật nhỏ màu trắng vốn đang ngủ lại bị Dương Diệp đánh thức, nó liếc mắt nhìn Dương Diệp với vẻ u oán.

Dương Diệp khẽ xoa vật nhỏ màu trắng, nói:

- Tiểu Bạch, giúp ta hấp thu linh khít

Vì là toàn thân vật nhỏ màu trắng như tuyết, cho nên theo Tử Điêu đề nghị, Dương Diệp lại gọi nàng là Tiểu Bạch.

Nghe được hấp thu linh khí, ánh mắt Tiểu Bạch lập tức sáng lên liền vội vàng gật đầu.

- Không nên quá nhanh, đủ cho ta sử dụng là được!

Dương Diệp nói xong, hai tay đặt ở trên bụng Lục Uyển Nhi, sau đó vòng xoáy nhỏ trong cơ thể hắn bắt đầu chuyển động. Tiếp theo, từng tia Hồng Mông Tử Khí từ bên trong vòng xoáy nhỏ bắt đầu tràn ra, cuối cùng xuyên qua kinh mạch hắn và lao vọt về phía trong cơ thể Lục Uyển Nhi. Mặc dù vòng xoáy nhỏ vẫn chưa khôi phục lại bình thường, nhưng đã có sự ăn ý nhất định với hắn.

Có thể nói, lúc này vòng xoáy nhỏ đã không giống như trước đây, không cần hắn cầu xin hoặc cưỡng bức mới có thể cho Hồng Mông Tử Khí. Bây giờ, chỉ cần hắn phải, vòng xoáy nhỏ sẽ cho.

Tiểu Bạch bắt đầu hấp thu linh khí. Linh khí xung quanh nhanh chóng tràn về phía Dương Diệp, cuối cùng tiến vào vòng xoáy nhỏ trong cơ thể Dương Diệp, sau đó được vòng xoáy nhỏ chuyển đổi thành Hồng Mông Tử Khí, cuối cùng chuyển đến trong cơ thể Lục Uyển Nhi.

Được Hồng Mông Tử Khí không ngừng chữa trị, vết thương của Lục Uyển Nhi dần dần xuất hiện chuyển biến tốt đẹp. Những vết thương ngoài ra cũng nàng bắt đầu tróc ra và mọc da non. Không chỉ có vậy, phần xương gãy và kinh mạch bị đứt trong cơ thể Lục Uyển Nhi cũng đang từ từ được chữa trị, cho dù chậm nhưng đúng là đang khôi phục! Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tảng đá lớn trong lòng Dương Diệp cuối cùng cũng rơi xuống.

Thời gian trôi qua từng chút một, sau một canh giờ, phía ngoài cơ thể của Lục Uyển Nhi đã khôi phục bình thường, Lục Uyển Nhi trân truồng xuất hiện ở trong tâm mắt của Dương Diệp. Trong mắt hắn hoàn toàn không có vẻ dâm tục, chỉ có sự vui mừng.

Nếu như Lục Uyển Nhi thật sự xảy ra chuyện gì, sẽ trở thành nỗi ám ảnh trong lòng hắn, phải nói là cả đời hắn cũng sẽ không tha thứ mình! Cũng may vẫn còn kịp thời cứu lại được.

Một ngày sau, bên ngoài cơ thể của Lục Uyển Nhi đã hoàn toàn bình thường, tuy nhiên lúc này đã mọc ra da mới, nhưng có lẽ vì Hồng Mông Tử Khí, trên cơ thể trắng mịn màng của Lục Uyển Nhi có chút màu tím nhạt. Bên trong cơ thể Lục Uyển Nhi cũng khôi phục rất nhanh, kinh mạch cùng xương đều gần như khôi phục bình thường, chỉ còn lại có đan điền.

- Liệu có thể khôi phục lại đan điền không?

Trên giường, Lục Uyển Nhi vừa tỉnh lại, chuyện thứ nhất nàng hỏi chính là đan điền.

Dương Diệp im lặng rất lâu sau đó mới nói:

- Ta không biết, trước đây chưa từng thử qual

- Hi vọng có thể làm được! Lục Uyển Nhi nói:

- Nếu không, ta không muốn tương lai phải trở thành kẻ vô dùng đâu!

- Cho dù nàng có trở thành người tàn phế, nàng vẫn còn có ta mài

Dương Diệp nói:

- Ta sống, sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì nữal

Lục Uyển Nhi nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó nói:

- Ngươi đang đáng hại ta, hay là đang hổ thẹn?

Dương Diệp nói:

- Nàng thấy sao?

Lục Uyển Nhi nói:

- Ta không biết, cho nên ta mới hỏi ngươi.

Dương Diệp im lặng rất lâu, sau đó nói:

- Uyển Nhi, trước đây nàng nói ta là kẻ hèn nhát trên phương diện tình cảm, bởi vì ta thường trốn tránh. Nhưng nàng cũng biết, ta trốn tránh không phải bởi vì ta nhu nhược. Mà ta không hy vọng người ta yêu phải khó chịu. Người đang yêu đều ích kỷ, không có nữ nhân nào bằng lòng chia xẻ nam nhân của mình với rất nhiều nữ nhân khác. Nàng có hiểu không? - Nhưng ngươi làm như thế là không công bằng. Bởi vì ngươi yêu một nữ nhân của mình, lại tổn thương một nữ nhân khác!

Lục Uyển Nhi nói.

Dương Diệp lắc đầu, nói:

- Đừng nói những chuyện này nữal

- Ngươi lại muốn trốn tránh nữa sao?

Lục Uyển Nhi nói.

Nghe vậy, cơ thể Dương Diệp khẽ run lên. Một lát sau, hắn cười gượng và cầm tay của Lục Uyển Nhi lên, nói:

- Uyển Nhi, vừa rồi nàng hỏi ta hổ thẹn hay thương hại nàng. Bây giờ ta trả lời nàng, ta thấy rất hổ thẹn, nhưng không thương hại nàng, bởi vì yêu không cần đáng thương. Khi nhìn thấy được bộ dạng của nàng lúc đó, nàng không biết tim ta đau tới mức nào, giống như dao cắt vậy. Lúc trước, ta luôn căng thẳng, bởi vì ta sợ sẽ vĩnh viễn mất đi nàng!

Lục Uyển Nhi nhìn Dương Diệp rất lâu, sau đó đột nhiên ngồi dậy, tới gân Dương Diệp và nói:

- Ngươi tỏ tình như vậy thật sự không được tốt lắm, nhưng ta vẫn thích!

Nói xong, nàng trực tiếp nâng mặt của Dương Diệp lên và hôn lên. Dương Diệp hơi ngẩn người ra, nhưng sau đó lại lập tức phối hợp. Chẳng bao lâu, hai tay hắn chậm rãi đặt trên lưng ngọc của Lục Uyển.

Tiểu Bạch tò mò nhìn cảnh tượng như vậy, dần dân gò má nàng cũng ửng đỏ.

Rất lâu sau, hai người mới tách nhau ra. Trên gương mặt Lục Uyển Nhi đã ửng hồng.

Dương Diệp mỉm cười và để cho Lục Uyển Nhi nằm ngang, sau đó hai tay đặt ở trên bụng của Lục Uyển Nhị, tử khí trong cơ thể tràn vào bụng của Lục Uyển Nhi.

- Ngươi đã nhìn hết cơ thể của taI

Lục Uyển Nhi bỗng nhiên nói.

Dương Diệp thoáng dừng lại, sau đó tùy tiện nói:

- Dù sao sớm muộn gì cũng là của tai

Lục Uyển Nhi nổi giận, tuy nhiên trên mặt vẫn tươi cười. Bởi vì Dương Diệp cuối cùng đã không còn trốn tránh tình cảm của nàng nữa. Quan trọng nhất là nàng hiểu rõ tình cảm của Dương Diệp dành cho nàng.

Hai canh giờ sau, Dương Diệp thu tay về, trên mặt lộ vẻ thâm trầm. Bởi vì Hồng Mông Tử Khí của hắn không thể chữa trị được đan điền đã vỡ nát của Lục Uyển Nhi! Mặt Lục Uyển Nhi cũng trầm xuống. Không có đan điền, sau này nàng sẽ thành kẻ tàn phế. Nàng sao có thể chấp nhận làm một kẻ tàn phế được?

- Sẽ có cách chữa trị đan điền!

Dương Diệp an ủi:

- Viện trưởng có kiến thức rộng rãi, hắn nhất định sẽ có cách. Chờ cuộc chiến đấu giữa hắn cùng đám người Thiên Lang Vương kết thúc, ta sẽ đi tìm hắn!

Lục Uyển Nhi khẽ gật đầu và im lặng.

Dương Diệp im lặng rất lâu, đột nhiên hắn vung tay phải lên, mười ba người áo đen bốn con yêu thú sói xuất hiện ở trong gian phòng.

Lục Uyển Nhi không hiểu, nhìn Dương Diệp.

Dương Diệp nói:

- Có bọn họ ở đây, bên trong Vân Hải Thành này, ngoài Thánh Giả sẽ không có người nào có thể tổn thương được nàng!

- Ngươi muốn làm gì?

Lục Uyển Nhi nắm tay của Dương Diệp, trong lòng cảm thấy bất an.

Dương Diệp hít sâu một hơi, rút tay khỏi tay của Lục Uyển Nhị, sau đó cơ thể thoáng cái đã biến mất khỏi gian phòng. Cùng lúc đó, ngoài cửa vọng tới một câu nói: - Giết thánh!
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0