Chương 1864: Thánh Giả? Ngày hôm nay lại muốn giết nhìn! (1)
Chương 1864: Thánh Giả? Ngày hôm nay lại muốn giết nhìn! (1)Chương 1864: Thánh Giả? Ngày hôm nay lại muốn giết nhìn! (1)
Giết thánh!
Khi nghe được những lời này của Dương Diệp, Lục Uyển Nhi sửng sốt, sau đó nàng kinh hãi vung tay phải lên mặc quần áo và lao ra cửa phòng.
Ngoài cửa phòng đã không nhìn thấy bóng dáng của Dương Diệp
nữa.
Lục Uyển Nhi đứng ngây ra tại chỗ.
Lúc này, Ngọc Vô Song cùng Thương Thanh Ảnh xuất hiện ở trước mặt nàng. Ngọc Vô Song vội vàng đỡ Lục Uyển Nhị, vui vẻ nói:
- Uyển Nhi tỷ, tỷ không sao chứ?
Lục Uyển Nhi lấy lại tinh thần, vội vàng nắm tay Ngọc Vô Song, nói: - Dương Diệp đâu? Có thể liên lạc với Dương Diệp không?
Ngọc Vô Song hơi ngẩn người ra, trong lòng cảm thấy bất an, nói:
- Lúc trước ta thấy hắn ra ngoài, có hỏi hắn đi đâu, hắn nói hắn đi làm chút vhiệc nhỏ... Ban đầu nàng thật sự cho rằng Dương Diệp sẽ đi làm chút việc nhỏ, nhưng bây giờ nhìn thấy Lục Uyển Nhi như vậy, không cần phải nói dnàng cũng biết đây nhất định không là chuyện nhỏ gì.
Nghĩ đến đây, Ngọc Vô Song vội vàng phát động một truyên âm phù. Một lúc sau vẫn không thcấy trả lời.
Vẻ mặt Ngọc Vô Song trầm xuống, nói:
- Uyển Nhi tỷ, hắn làm gì vậy?
Hai mắt Lục Uyển Nhi chậm rãi nhắm nghiền, nói:
- Hắn, hắn đi giết thánh!
Lúc nói chuyện, giọng nói cùng cơ thể Lục Uyển Nhi đều đang run rẩy.
Thánh Giả, Dương Diệp muốn giết Thánh Giả sao?
Nghe thấy Lục Uyển Nhi nói vậy, Ngọc Vô Song cùng Thương Thanh Ảnh đêu sửng sốt, hai mắt dần dần trợn trừng, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.
- Giết, giết Thánh Giả sao?
Thương Thanh Ảnh nuốt nước bọt, cho rằng mình đã nghe nhầm, vì vậy hỏi lại.
Dưới Thánh Giả thì tất cả đều là con kiến hôi, những lời này tuyệt đối không phải là lời nói đùa. Đương nhiên, những lời này không phải là tuyệt đối, bởi vì trong lịch sử đã từng có người lấy tu vi Bán Thánh khiêu chiến Thánh Giả. Nhưng các nàng chưa từng nghe qua có người nào có thể lấy tu vi Bán Thánh chém giết Thánh Giả. Ít nhất ở trong lịch sử Thanh Châu này, bọn họ chưa từng nghe qual
Nhưng bây giờ Dương Diệp lại nói hắn muốn đi giết thánh, hai nàng bị dọa sợ rồi.
- Hắn quá kích động!
Lục Uyển Nhi lắc đầu, trong mắt đầy lo lắng.
- Nhưng hắn làm vậy là vì nàng!
Thương Thanh Ảnh đột nhiên nói:
- Hắn muốn báo thù cho nàng, không phải sao?
- Nhưng ta hi vọng hắn có thể bình an sống sót hơn!
Ánh mắt Lục Uyển Nhi nhìn phía chân trời, khẽ nói.
Lúc này, không gian trước mặt Ngọc Vô Song chuyển động. Sau một lúc, vẻ mặt Ngọc Vô Song trở nên khó coi.
- Sao vậy?
Thương Thanh Ảnh nhíu mày hỏi.
Ngọc Vô Song hai tay nắm chặt lại, nói:
- Thánh Giả của Mãng Tộc, Kim Cương tộc lần lượt đi tới Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn.
- Bọn họ muốn đánh Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn sao?
Thương Thanh Ảnh kinh ngạc nói:
Ngọc Vô Song lắc đầu, nói:
- Bọn họ muốn ngăn chặn Thánh Giả của Cổ Kiếm Trai cùng Thanh Đạo Môn, nếu như ta không đoán sai, trong vòng hai ngày tới, yêu thú sẽ tấn công thành với quy mô lớn.
- Thánh Giả của Cổ Kiếm Trai không có cách nào chạy tới, Dương Diệp phải làm thế nào?
Thương Thanh Ảnh trầm giọng nói.
- Hắn sẽ sống sót trở về!
Ngọc Vô Song cùng Lục Uyển Nhi đột nhiên cùng nói.
Nói xong, hai nàng liếc mắt nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu.
Ở một chỗ đầm nước sâu bên trong Thiên Lang Sơn Mạch.
Dương Diệp đứng ở trước đầm nước, tay phải vung lên, một đường ánh sáng đỏ cùng xanh chợt lóe lên. Tiếp theo, Tiểu Thanh cùng Tiểu Hồng xuất hiện ở trước mặt của hắn.
- Có việc gì? Tiểu Hồng liếc mắt nhìn Dương Diệp có chút bất mãn. Bởi vì trước đây nàng cùng Tiểu Thanh bị trọng thương nên phải hôn mê rất lâu. Bởi vậy, nàng rất bất mãn khi bị Dương Diệp đánh thức.
- Phải làm thế nào thì các ngươi mới có thể thành thánh?
Dương Diệp nói.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Tiểu Hồng trâm giọng nói.
Dương Diệp nói:
- Thực lực của các ngươi rất mạnh, còn mạnh hơn Tăng Viên, nhưng bây giờ với ta thì vẫn còn xa mới đủ. Chỉ khi các ngươi đột phá đến Thánh Giả mới có thể giúp được ta. Cho nên các ngươi nói đi, các ngươi cân đá năng lượng, hay Tử Khí bản nguyên?
- Chúng ta cần Tử Tinh thạch, ngươi có sao?
Khóe miệng Tiểu Hồng cong lên lộ vẻ châm chọc.
Oongl!
Đúng lúc này, Dương Diệp đột nhiên rút kiếm chém về phía Tiểu Hồng, một đường kiếm khí lập tức tới trước mặt Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng biến sắc, nàng không ngờ Dương Diệp nói ra tay liên ra tay, tay phải vội vàng đánh ra một chưởng.
Âm! Một tiếng động khẽ vang lên, Tiểu Hồng đã bay ngược ra ngoài, cuối cùng đập vào trên vách núi phía xa, làm cả núi lớn chấn động mạnh, rất nhiều tảng đá lớn rơi xuống.
Trên mặt đất, Tiểu Hồng nhìn vết kiếm đỏ tươi trên bàn tay mình, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn cùng sát ý, nói:
- Ngươi tự tìm chết!
Vừa dứt lời, nàng lại muốn ra tay. Mà lúc này, sắc mặt nàng biến đổi, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ. Bởi vì một lực lượng vô hình giống như vạn ngọn núi lớn đang ép xuống người nàng.
Không chỉ Tiểu Hồng, giờ phút này Tiểu Thanh cũng kinh ngạc!
- Kiếm ý cảnh giới Hư VôI
Tiểu Hồng nhìn chằm chằm Dương Diệp, nói:
- Sao có thể như vậy được? Ngươi làm sao có thể có kiếm ý cảnh giới Hư Vô chứ?
Dương Diệp lạnh lùng nhìn Tiểu Hồng, nói:
- Nữ nhân, ngươi phải nhớ kỹ, ta không nợ gì ngươi cả. Cho nên ta nói muốn giúp các ngươi thành thánh, chính là hi vọng hai bên cùng hợp tác cùng có lợi, chứ không phải ta yêu cầu ngươi, càng không phải là ta nợ ngươi. Ngươi hiểu rõ chưa?
Nói xong, Dương Diệp nhìn về phía Tiểu Thanh, nói: - Giữa ta với nàng không có cách nào nói chuyện được. Ngươi có muốn không nói chuyện? Nếu như không muốn, thứ lỗi cho ta nói thẳng, bây giờ tỷ muội các nàng có thể rời khỏi ta, bởi vì ta không muốn lãng phí Tử Khí bản nguyên cùng thời gian của mình.
Tiểu Thanh do dự một lúc, sau đó nói:
- Ta, chúng ta cần Tử Tinh thạch, cũng không nhiều lắm, một người một viên là được rồi!
- Chỉ cần Tử Tinh Thạch thì các ngươi có thể thành thánh sao?
Dương Diệp nhíu mày nói:
- Chuyện này khó tránh khỏi quá đơn giản rồi!
Tiểu Thanh lắc đầu, nói:
- Dĩ nhiên không phải đơn giản như vậy. Thành thánh thì cần phải dựa vào linh mạch, còn cần chuẩn bị trận pháp và rất nhiều thứ khác. Tuy nhiên, trước đây phụ mẫu chúng ta đã chuẩn bị cho chúng ta những thứ này rồi. Chúng ta chỉ không có Tử Tinh thạch thôi.
Cổ tay của Dương Diệp thoáng động, trên bàn tay xuất hiện một viên đá màu tím, nói:
- Là vật này đúng không?