Chương 1868: Người khác đều gọi ta là Yên Nữ! (1)
Chương 1868: Người khác đều gọi ta là Yên Nữ! (1)Chương 1868: Người khác đều gọi ta là Yên Nữ! (1)
Tất cả mọi người không ngờ Lý Nguyên tự nhiên chạy thoát!
Lý Nguyên là Thánh Giả! Cho dù lúc này thực lực của hắn giảm mạnh, nhưng vẫn là Thánh Giả đấy. Thánh Giả này đối mặt với một Bán Thánh lại lựa chọn không đánh mà chạy!
Điêu này làm cho đám người Tăng Viên hoàn toàn ngỡ ngàng!
Bởi vì bọn họ không nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy! Không chỉ bọn họ, ngay cả Dương Diệp cũng đầy kinh ngạc, bởi vì hắn không nghĩ tới Lý Nguyên tự nhiên lựa chọn bỏ trôn!
Đối phương tốt xấu gì cũng là Thánh Giá đấy!
Theo Dương Diệp, cho dù đối phương chết trận cũng sẽ không lựa chọn chạy thoát thân.
Dù sao cũng là Thánh Giả, chỉ cường giả ở trong trời đất này!
Nhưng hắn sai rồi, đối phương không chỉ chạy trốn, hơn nữa còn trốn rất nhanh!
Sau khi bình tĩnh lại, thân hình của Dương Diệp thoáng động và lập tức biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã ở cách đó mấy nghìn trượng.
Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi tới sẽ nảy mầm. Đối phương tốt xấu gì cũng là Thánh Giả. Nếu như sau này khôi phục lại thực lực, có thể không giết được hắn, nhưng nếu như đối phương ra tay với đám người Vô Song cùng Phạm Mộng, các nàng chắc chắn sẽ bị nguy hiểm. Dù sao lúc này đối phương hận hắn cũng sắp phát điên, vì trả thù hắn, đối phương tuyệt đối có thể làm được bất kỳ chuyện gì!
Hắn không muốn sau này mỗi ngày mình cùng đám người Vô Song đều bị một Thánh Giả theo dõi trả thù. Hơn nữa, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để giết đối phương, cho nên, hắn nhất định phải khiến đối phương để mạng lại Nam giới này!
Nhìn thấy hai người Lý Nguyên cùng Dương Diệp một trước một sau biến mất ở phía chân trời, ba người Tăng Viên đờ đẫn một lúc lâu, trong đầu trống rỗng.
Một Bán Thánh truy sát một Thánh Giải
Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, có đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin!
Rất lâu sau, Xích Lang cố kìm nến sự chấn động trong lòng, trâm giọng nói:
- Thực lực người này thật sự... thật sự khủng khiếp đến cực điểm, chỉ sợ cho dù điện hạ của U Minh Điện tới cũng không có cách nào giết chết hắn.
Tăng Viên khẽ nhếch miệng muốn nói gì đó, nhưng vừa nghĩ tới thực lực khủng khiếp của Dương Diệp trước kia, hắn nói cũng không nói được gì.
Ba người đều im lặng.
- Xin hỏi, Dương Diệp ở đây không?
Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên trong không trung. Nếu như không phải lúc này ba người Tăng Viên đang im lặng, sợ rằng sẽ không nghe được.
Khi nghe được tiếng nói nhỏ giống như tiếng muỗi kêu, ba người quá khiếp sợ. Bởi vì bọn họ không cảm giác có người đi tới bên cạnh bọn họ. Ba người nhìn về phía âm thanh phát ra. Một nữ tử xuất hiện ở trong tâm mắt của bọn họ.
Nữ tử này chừng hai mươi tuổi, mặc chiếc váy hoa nhỏ, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt thanh tú, không thể nói là khó coi, nhưng tuyệt đối không liên quan với hai từ xinh đẹp. Nàng bế một con hồ ly trắng đang ngủ say. Cho dù nàng đang hỏi, nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn chằm chằm vào con hồ ly trắng trong lòng mình, ánh mắt rất dịu dàng.
Bình thường, khi ba người Tăng Viên nhìn thấy nữ tử, suy nghĩ đầu tiên là bình thường. Đương nhiên bọn họ sẽ không ngốc đến mức cho rằng đây là một nữ nhân bình thường. Người có thể lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh bọn họ đã nói rõ rất nhiều vấn đề.
Xích Lang do dự một lúc, sau đó nói: - Xin hỏi các hạ...
- Xuytl
Nữ tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Xích Lang, làm một động tác đừng lên tiếng, sau đó khẽ nói:
- Nói nhỏ một chút, đừng đánh thức A Ly.
Nói xong, nàng lại cúi đầu nhìn con hồ ly trong lòng, sau đó ôm hồ ly khế lắc lư:
- Các ngươi chỉ cần nói cho ta biết Dương Diệp ở đâu là được, ta tìm hắn có chút chuyện!
Xích Lang khẽ nhíu mày, nói:
- Thứ lỗi cho ta mạo muội hỏi một câu, các hạ là ai?
Không biết là cố ý, hay vô tình, Xích Lang cũng không nói khẽ như lời nữ tử kia nói, mà vẫn nói chuyện bình thường.
Xích Lang vừa dứt lời, con hồ ly trong lòng nữ tử đột nhiên cựa quậy, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Hồ ly u oán liếc nhìn nữ tử, nữ tử vội vàng vỗ nhẹ vào lưng của hồ ly, khẽ nói:
- A Ly cố gắng ngủ, ta sẽ không để cho bọn họ đánh thức ngươi nữa đâu.
Hồ ly rúc đầu vào trong lòng nữ tử, không bao lâu đã ngủ say.
Thấy hồ ly ngủ lại, nữ tử mỉm cười, khi ngẩng đầu nhìn về phía Xích Lang, trong nháy mắt đó, khuôn mặt tươi cười của nữ tử kia đột nhiên biến thành lạnh lùng.
Nữ tử không nói một lời, cứ nhìn chăm chú vào Xích Lang. Xích Lang nhíu mày. Đột nhiên, hai mắt hắn lập tức trợn tròn, đầy vẻ hoảng sợ.
Ở trong ánh mắt kinh hãi của Tăng Viên cùng Hắc Vũ, cơ thể Xích Lang bắt đầu phân giải từng điểm một. Không bao lâu, Xích Lang đã bị phân giải thành mấy vạn mảnh vụn, những mảnh vụn vẫn còn đang phân giải, cho đến tất cả trở thành hư vô.
- Ngươi, ngươi là ai?
Tăng Viên kinh hãi nhìn nữ tử. Vừa mới dứt lời, vẻ mặt Tăng Viên biến đổi. Bởi vì giọng nói của hắn hơi lớn...
Quả nhiên, nữ tử quay đầu nhìn về phía hắn.
Tăng Viên không hề nghĩ ngợi lại đánh ra một quyền. Lần này, hắn không dám giữ lại, dùng hết tất cả sức lực của mình.
Một quyền đánh ra, một quyền ấn mang theo năng lượng khủng khiếp lập tức tới trước mặt nữ tử kia. Quyền ấn đi qua nơi nào, không gian nơi đó đã trực tiếp vỡ vụn ra, một khe nứt không gian thật dài không ngừng lớn lên theo quyền ấn. Không chỉ có vậy, bởi vì lực lượng trong quyền ấn thật sự quá mức khủng khiếp, không gian trong mấy tăm trượng xung quanh ba người dường như không chịu nổi, tất cả đều nứt raI Khi quyền ấn đi tới trước mặt nữ tử kia, nàng gio tay ra, ngón trỏ nhẹ nhàng ấn một cái lên trên quyền ấn.
Vào giờ phút này, thời gian dường như dừng lại.
Ở trong ánh mắt kinh hãi của Tăng Viên, quyền ấn kia của hắn bắt đầu phân giải, không được nửa hơi đã hóa thành hư vô.
Giờ phút này, Tăng Viên đã không còn dũng khí đánh một trận nữa, vội xoay người bỏ chạy.
Nhìn thấy Tăng Viên bỏ trốn, nữ tử thò tay ra phía trước, nắm chặt. Tiếp theo, Tăng Viên đã chạy trốn tới mấy nghìn trượng lập tức dừng lại.
Lúc này, sự khủng hoảng trong mắt Tăng Viên đã đạt đến cực hạn. Bởi vì hắn cảm giác dường như có ngàn vạn bàn tay đang kéo hắn, xé rách hắn, làm cho cơ thể hắn không ngừng phân giải. Lực lượng thần bí này quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức hắn không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc cho lực lượng kia phân giải hắn...
Rất nhanh, Tăng Viên không còn ý thức nữa, bởi vì cả cơ thể hắn đã biến mất.
Tăng Viên được gọi là một trong năm Tiểu Yêu Vương Thanh Châu đã bị giết chết trong nháy mắt!
- Ngươi, ngươi cuối cùng là ai? Hắc Vũ hoảng sợ nói. Lần này hắn đã có kinh nghiệm, nói rất nhẹ.
Nữ tử đột nhiên im lặng, nàng cúi đầu nhìn về phía hồ ly đang say ngủ trong lòng mình, trên gương mặt lạnh lùng khẽ cười, nói:
- Khi ta còn rất nhỏ, tộc nhân đều sợ ta, bởi vì hễ là người nào chạm tới người ta đều sẽ chết. Mẫu thân ta chết, tỷ tỷ của ta cũng chết, bởi vì các nàng đều động vào ta. Tộc nhân của ta muốn giết chết ta, phụ thân ta vì cứu ta cũng đã chết. Cuối cùng có một người đã cứu ta.
Nói đến đây, nữ tử ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Vũ, nói:
- Từ đó về sau, người khác đều gọi ta là Yên Nữ!
- Ngươi là điện hạ U Minh Điện!
Hắc Vũ vô cùng hoảng sợ, cho nên hắn đã quên nói nhỏ tiếng, chờ hắn nhớ ra thì đã không kịp. Cơ thể hắn bắt đầu phân giải, rất nhanh, Hắc Vũ hóa thành hư vô.
Sau khi giết chết Hắc Vũ trong tích tắc, Yên Nữ cúi đầu nhìn về phía A Ly, trong mắt không còn vẻ lạnh lùng trước đó nữa, thay vào đó là sự ôn hòa. Nàng nhẹ nhàng vỗ vào A Ly, khẽ nói: