Chương 1869: Người khác đều gọi ta là Yên Nữ! (2)
Chương 1869: Người khác đều gọi ta là Yên Nữ! (2)Chương 1869: Người khác đều gọi ta là Yên Nữ! (2)
- A Ly ngoan, ta sẽ nhanh chóng tìm được Dương Diệp thôi. Chờ chúng ta tìm được hắn, giết chết hắn, chúng ta có thể đi về.
Vừa dứt lời, nàng bước về phía trước một bước, tiếp theo, cả người nàng cũng phân giải ra... Trong nháy mắt đã lập tức biến mất.
Cách Thiên Lạng Sơn Mạch mấy vạn dặm, Dương Diệp thi triển tốc độ của mình đến mức độ cao nhất. Lúc này, vẻ mặt Dương Diệp có chút khó coi, bởi vì hắn không ngờ tốc độ của Lý Nguyên nhanh như vậy. Cho dù hắn sử dụng pháp tắc tốc độ cùng Ngự Kiếm Thuật vẫn không thể đuổi kịp, chỉ có thể miễn cưỡng không làm mất dấu!
Tuy nhiên hắn cũng không lo lắng. Bởi vì đối phương muốn sống thì chỉ có chạy trốn về Vân Tiêu Thánh Điện ở Bắc giới, cho dù Lý Nguyên là Thánh Giả, muốn chạy đến Bắc giới cũng phải mất ít nhất một ngày, hơn nữa đó là ở dưới tình huống cơ thể thật của hắn không bị hủy. Về phần bây giờ, Lý Nguyên không tốn năm sáu ngày thì căn bản không về được Bắc giới!
Nói cách khác, hắn còn có cơ hội!
Bây giờ hắn có thể duy trì được sức lực đánh lâu dài với Lý Nguyên. Nếu ở dưới tình hình chung, hắn dĩ nhiên sẽ đánh không lại. Bởi vì tốt xấu gì Lý Nguyên cũng là Thánh Giả, ở phương diện huyền khí sẽ có ưu thế tuyệt đối. Nhưng bây giờ, hắn có lòng tin. Bởi vì hắn vừa ăn một viên Tử Tinh thạch!
Trước đó, hắn có thể lập tức khôi phục vết thương, cũng là vì ăn một viên Tử Tinh thạch này! Năng lực khủng khiếp của nó thật sự vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn. Đương nhiên, năng lực khôi phục của Tử Tinh thạch kém hơn Hồng Mông Tử Khí, bởi vì chỉ cân một người còn chưa tắt thở, Hồng Mông Tử Khí vẫn có thể cứu sống, nhưng Tử Tinh thạch không làm được. Chỉ có điều tốc độ khôi phục của nó lại vượt xa Hồng Mông Tử Khí, bởi vì năng lực ẩn chứa trong Tử Tinh thạch quá tinh thuần, quá nhiều!
Trước đó ăn một viên Tử Tinh thạch, hắn cảm giác huyền khí dường như dùng không bao giờ hết vậy. Cho dù đến bây giờ, hắn vẫn có cảm giác này, bởi vì ở dưhới tình huống thi triển pháp tắc tốc độ cùng Ngự Kiếm Thuật quá độ, huyền khí trong cơ thể hắn vẫn cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, thật giống như sẽ khdông bao giờ cạn kiệt vậy!
Nói đơn giản một chút chính là bây giờ hắn có huyền khí vô hạn!
Thời gian trôi qua từng chút một, Lý Nguyên đicên cuồng bỏ chạy về phía Bắc giới, Dương Diệp lại điên cuồng đuổi theo. Tốc độ của hai người đều đạt tới mức cao nhất của mình. Đương nhiên, vẫn là tốc độ của Lý Nguyên nhanh hơn. Dù sao hắn cũng là Thánh Giả. Nếu như Dương Diệp không nắm giữ pháp tắc tốc độ, Lý Nguyên sớm đã bỏ hắn lại phía sau.
Hắn có thể đuổi theo Lý Nguyên, chính là dựa vào pháp tắc tốc độ này! Đương nhiên, còn có Tử Tinh thạch nữa. Nếu như không có Tử Tinh thạch chống đỡ, huyền khí của hắn đã sớm cạn kiệt.
Sau hai ngày, Dương Diệp vẫn không thể đuổi kịp Lý Nguyên, nhưng khoảng cách giữa hai người đã càng lúc càng gân.
Sau ngày thứ ba, một tòa thành trì xuất hiện ở trong tâm mắt của Dương Diệp.
- Tư Đồ huynh, mời huynh ra thành trợ giúp một lần!
Lúc này, giọng nói Lý Nguyên đột nhiên vang lên ở phía xa.
Vừa dứt lời, hơn mười cột sáng từ bên trong tòa thành kia phóng lên cao, rất nhanh đã thấy một nam tử mặc áo bào sang trọng cùng ba mươi lão già mặc bộ giáp màu đen xuất hiện ở trước mặt Lý Nguyên!
Người nam tử này cùng ba mươi lão già đều là Bán Thánh cao cấp!
Nam tử áo bào xa hoa này nhìn thấy Lý Nguyên thì có phần sững sờ, tùy tiện nói:
- Hóa ra là tiền bối Lý Nguyên, ngươi đây là?
- Lão tổ nhà ngươi đâu? Lý Nguyên lo lắng nói.
- Lão tổ đang bế quan ở trong thành!
Nam tử áo bào hoa xa hoa nói:
- Tiền bối...
- Giúp ta ngăn cản người phía sau kia, không, tốt nhất là giữ hắn lại!
Lý Nguyên nói xong, cả người đã hóa thành một đường ánh sáng bay vào trong thành.
Dương Diệp không để ý tới đám người nam tử áo bào xa hoa, muốn lao vào trong thành này, lúc này đám người nam tử áo bào xa hoa đã chắn ở trước mặt Dương Diệp.
- Các hạ là ai? Vì sao muốn tự tiện xông vào Nam Bắc Thành ta?
Nam tử áo bào xa hoa trâm giọng nói. Cho dù hắn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng Lý Nguyên nói vậy, hắn không dám không nghe, Lý Nguyên không chỉ là Thánh Giả, còn là trưởng lão của Vân Tiêu Thánh Điện. Nam Bắc Thành của hắn không đắc tội nổi quái vật lớn Vân Tiêu Thánh Điện này!
Dương Diệp không trả lời, mà nhìn Nam Bắc Thành này và nhíu mày. Bởi vì hắn cảm nhận được trong thành này có một khí tức cường đại, chủ nhân của nó là Thánh Giải Cộng thêm Lý Nguyên, trong thành đã có hai Thánh Giải
Lấy thực lực của hắn bây giờ, muốn giết Lý Nguyên thì nhất định phải phối hợp với U Vô Ảnh mới được, hơn nữa cho dù phối hợp cũng không dám nói chắc chắn trăm phần trăm sẽ giết được Lý Nguyên. Mà bây giờ, trong thành còn có một Thánh Giả, nhìn bộ dạng này, Lý Nguyên cùng đối phương còn là người quen...
Không thể cứng rắn xông vào, vậy thì dùng trí!
Dương Diệp quyết định rất nhanh, xoay người rời đi.
- Đứng lại!
Đúng lúc này, cơ thể của nam tử áo bào xa hoa này đột nhiên thoáng di chuyển, chắn ở trước mặt Dương Diệp, ba mươi người phía sau hắn cũng bao vây xung quanh Dương Diệp.
Dương Diệp liếc mắt nhìn mấy người bọn họ, sau đó nói:
- Chuyện này không có liên quan đến các ngươi!
- Tiền bối Lý Nguyên đã căn dặn phải giữ ngươi lại!
Nam tử áo bào xa hoa nói:
- Cho nên ngươi đi với ta một chuyến, về phần xử trí ngươi như thế nào sẽ do tiên bối Lý Nguyên quyết định.
Dương Diệp liếc nhìn nam tử áo bào xa hoa nhưng không nói gì, cơ thể thoáng di chuyển và bắn nhanh về phía xa. - Muốn chạy trốn sao? Bắt lấy hắn!
Nhìn thấy Dương Diệp bỏ trốn, sắc mặt của nam tử áo bào xa hoa này biến đổi, phẫn nộ quát.
Vừa dứt lời, hắn lập tức dẫn theo ba mươi lão già lao nhanh về phía Dương Diệp.
Một lát sau, Dương Diệp nhíu mày. Bởi vì hắn phát hiện đám người nam tử áo bào xa hoa này tự nhiên theo sát, bộ dạng không đuổi kịp hắn sẽ không bỏ qua. Nếu như hắn thi triển toàn lực chạy trốn thì dĩ nhiên có thể bỏ rơi đối phương. Nhưng làm như vậy cũng sẽ lãng phí thời gian.
Trâm ngâm một lát, Dương Diệp ngừng lại.
Dương Diệp vừa dừng lại, đám người nam tử áo bào xa hoa đã đuổi kịp. Mấy người lại vây quanh Dương Diệp. Lần này, bọn họ không chỉ vây quanh, còn thi triển ra thân thông không gian, rất nhiều hàng rào không gian tầng tầng lớp lớp vây quanh Dương Diệp.
- Không phải ngươi trốn rất giỏi sao? Ngươi lại lẩn trốn lần nữa cho ta xeml
Nam tử áo bào xa hoa trâm mặt nhìn Dương Diệp nói.
Cổ tay của Dương Diệp thoáng động, Man Thần Kiếm đã xuất hiện ở trong tay. Nhìn thấy Dương Diệp lấy ra Man Thần Kiếm, nam tử áo bào xa hoa này hơi ngẩn người ra, lập tức châm chọc nói:
- Thế nào, chó cùng rứt giậu à? Muốn ra tay sao? Đúng buồn cười, một Bán Thánh lại muốn ra tay ở trước mặt ta. Được, vậy để cho ta xem thử ngươi có năng lực gì!
- Vút!
Đúng lúc này, một lão già bên cạnh nam tử áo bào xa hoa đột nhiên tát vào mặt nam tử áo bào xa hoa khiến mặt hắn lập tức sưng thành đầu heo.
Tất cả mọi người ngây người. Dương Diệp cũng có phần sững SỜ.
Lão già ra tay rôi nhìn chằm chằm vào Man Thần Kiếm trong tay Dương Diệp, sau đó hít sâu một hơi nói:
- Xin hỏi các hạ là Dương Diệp sao?
- Ngươi nhận ra ta à?
Dương Diệp kinh ngạc nói.
Nghe được Dương Diệp thừa nhận, sắc mặt lão già lập tức trở nên khó coi. Giờ phút này, cơ thể hắn còn run lên khe khẽ!