Chương 184: Đi theo ngươi (1)
Chương 184: Đi theo ngươi (1)Chương 184: Đi theo ngươi (1)
Khóe miệng Dương Diệp phác ra một nụ cười lạnh, tay phải vung lên, một dòng kình khí hất ngược hai quyển trục về phía Ân Huyền Nhị, nói:
- Ân cô nương, hai môn Huyền kỹ này quý giá quá nên Dương Diệp không dám nhận. Về phần hiệp nghị giữa chúng ta, ta đổi ý rồi!
Nếu lúc trước hắn còn có chút hảo cảm đối với nữ nhân trước mắt này, nhưng khi nữ tử châm chọc hắn, chút hảo cảm ấy đã triệt để tan thành mây khói.
- Lòng dạ hẹp hòi!
Ân Huyên Nhi nhìn Dương Diệp, nói:
- Được rồi, ta xin lỗi vì những gì đã nói lúc trước, đồng thời cũng cam đoan sẽ không xuất thủ tiểu tình nhân này của ngươi, được chưa?
- Chưal
Dương Diệp lắc đầu nói:
- Ân tiểu thư, ta cảm thấy chúng ta thật sự không thích hợp để hợp tác, cứ cố hợp tác, ngày sau khẳng định sẽ xảy ra mâu thuẫn lớn. Hắn thật sự không có một chút hảo cảm nào với mỹ nữ tuyệt thế trước mắt này, lại càng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với nàng ta.
- Ta đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?
Ân Huyên Nhi có chút tức giận, nói:
- Ngươi là một đại nam nhân, có cần thiết phải so đo tính toán với một tiểu nữ tử như ta không?
Dương Diệp lắc đầu, sau đó thẳng thắn nói:
- Không muốn thế nào cả, chỉ là không muốn có bất kỳ dính dáng gì với Ân đại công chúa ngươi, chỉ vậy mà thôi.
Sắc mặt Ân Huyên Nhi trở nên lạnh lùng, cả giận nói:
- Ta giết ngươi!
Đúng lúc này, một hạt châu đỏ như máu to như nắm đấm đột nhiên xuất hiện trên tay Dương Diệp, khi hạt châu này xuất hiện, một mùi máu tươi nông đậm gay mũi trong nháy mắt đã tràn ngập trong không khí mật thất thân thể đang chuẩn bị xuất thủ của Ân Huyên Nhi cứng đờ, lập tức trong mắt nàng ta hiện lên một tia kiêng kị.
- Ngụy đạo khí!
Ân Huyên Nhi trầm giọng nói. Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh cũng sắc mặt kịch biến, ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kị. Nàng ta cũng không ngờ Dương Diệp có loại huyền bảo khủng bố này, không phải nói là đạo khí khủng bố này!
Dương Diệp hai mắt khép hờ, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn. Một lúc sau, Dương Diệp chậm rãi mở mắt, nhìn hạt châu trước mắt, hắn hiện tại đã tin Tô Thanh Thi lúc trước vì sao kiêng kị hạt châu này như vậy. Vừa rồi khi hắn vừa lấy hạt châu này, một cỗ sát khí đột nhiên đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, cũng may hắn vội vàng thi triển ra kiếm ý để chống cự, bằng không hắn cho dù là không chết thì chỉ sợ cũng sẽ bị cỗ sát khí này biến cho thành ngu ngốc.
Cố gắng chống cự lại sát khí bên trong Huyết Sát châu, Dương Diệp nhìn về phía Ân Huyên Nhi, trầm giọng nói:
- Ân cô nương, ngươi và ta không có cừu hận gì, hơn nữa ta còn từng cứu ngươi. Giữa chúng ta hoàn toàn không cần thiết phải trở thành đối thủ. Ta đối với ngươi cũng không có ác ý gì với ngươi, chỉ là không muốn hợp tác với cô nương mà thôi. Hiện tại, phiền Ân cô nương thả chúng ta ra, bằng không ta cũng chỉ có thể mạnh mẽ phá vỡ ảo cảnh này!
- Ngươi đã đáp ứng với phụ hoàng là sẽ chiếu cố ta mài
Ân Huyên Nhi trầm giọng nói.
- Ân cô nương đừng nói đùal
Dương Diệp lạnh nhạt nói: - Với thực lực của Ân cô nương, còn cần có người tới chiếu cố à? Hơn nữa ta thực lực thấp kém, Ân cô nương đi cùng với ta, chỉ sợ hơn phân nửa sẽ là Ân cô nương chiếu cố ta. Thôi không nói những chuyện này nữa, giờ xin Ân cô nương hãy thả cho chúng ta đi
Tần Tịch Nguyệt ở bên cạnh nhìn Dương Diệp một cái, thâm nghĩ đúng là cái đồ kiêu ngạo, vì một câu chọc giận của đối phương, ngay cả Huyền kỹ Địa cấp và đả thủ cường giả Linh Giả cảnh cũng từ bỏ, thật sự không biết nên nói là hắn ngốc hay là quá kiêu ngạo.
- Chỉ bởi vì những lời nóng giận nhất thời của ta mà ngươi ghét ta vậy à?
Ân Huyên Nhi nói:
- Là nam nhân thì đừng có nhỏ mọn vậy chứ?
Dương Diệp thu Huyết Sát châu lại, sau đó nói:
- Nói thật, ta quả thật không có hảo cảm gì với Ân cô nương cả, nhưng vẫn chưa đến mức vì một câu nóng giận của cô nương mà vứt bỏ một môn Huyền kỹ và bí pháp Địa cấp. Không muốn hợp tác với Ân cô nương ngươi là vì ta cảm thấy Ân cô nương không phải là thật lòng muốn hợp tác với ta. Ta nghĩ, Ân cô nương là muốn lợi dụng ta hơn! Hơn nữa Ân cô nương có tâm thái hơn người, ta thật sự rất không thích! - Ngươi nói ta muốn lợi dụng ngươi, vậy ngươi há không phải là cũng muốn lợi dụng ta sao?
Ân Huyên Nhi nói.
Dương Diệp cười cười, nói:
- Nếu Ân cô nương không có loại tâm thái hơn người đó thì cùng Ân cô nương lợi dụng lẫn nhau, ta cũng không phản đối. Dù sao hợp lại thì có lợi. Nhưng nói thật, ta không muốn bản thân phải khó chịu, cố hợp tác với người mà mình không thích. Thứ cho ta nói thẳng, chắc hẳn lúc này Ân cô nương cũng rất chán ghét tal Nếu đã như vậy, chúng ta vì sao còn khiến bản thân phải khó chịu? Ngươi và ta cũng không phải là thiếu đối phương thì không thể sống!
Thật lâu sau, Ân Huyên Nhi cười tự giễu:
- Không ngờ Ân Huyên Nhi ta cũng có lúc bị người ta chán ghét. Thôi, giờ có nói gì cũng đều là vô nghĩa.
Nói xong, nàng ta vung tay, môn Huyền kỹ và bí pháp bay đến trước mặt Dương Diệp, nói:
- Ngươi đừng có cự tuyệt, môn Huyền kỹ và bí pháp này coi như là thù lao ngươi cứu ta ra. Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, thế nào?
Vậy tất nhiên là tốt quái Dương Diệp thu lấy hai quyển trục, lúc trước nếu thẹn không dám nhận, vậy thì hiện tại hắn là đã cảm thấy rất là đương nhiên. Đặc biệt câu ' Từ nay về sau hai chúng ta không ai nợ ai' của nữ nhân này lại nói trúng tâm khảm hắn. Hắn thật sự là không muốn nhìn thấy nữ nhân này nữa.
Thấy Dương Diệp vội vàng thu lấy quyển trục, Tân Tịch Nguyệt không nhịn được cười khẽ, nam tử trước mắt này rất là thú vị.
Ân Huyên Nhi hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, tay ngọc vung lên, mười hai hộ vệ hoàng kim lập tức hóa thành mười hai đạo kim quang chui vào trong ống tay áo của nàng ta. Đồng thời, cảnh tượng xung quanh cũng lập tức biến ảo.
Không biết qua bao lâu, Dương Diệp mở to hai mắt, ánh mắt lướt qua, bọn họ đã về tới vị trí thông đạo ban đầu.
Dương Diệp hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Ân Huyên Nhi đang đứng đối diện hắn, nói:
- Ân cô nương, sau này gặp lại.