Chương 185: Đi theo ngươi (2)
Chương 185: Đi theo ngươi (2)Chương 185: Đi theo ngươi (2)
Nói xong, đột nhiên, Dương Diệp biến sắc, quay đầu nhìn về phía bên phải hắn, lúc này ở bên phải hắn căn bản không thấy Tần Tịch Nguyệt đâu cả.
Dương Diệp con ngươi co rút lại, quay đầu nhìn về phía Ân Huyền Nhị, nói:
- Ân cô nương, ngươi làm vậy là có ý gì?
- Liên quan gì tới ngươi.
Ân Huyên Nhi nhìn Dương Diệp rồi nói:
- Đây là chuyện giữa ta và nàng ta, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn nhúng tay vào à? Đừng tưởng rằng ngươi có hạt châu đó là ta thật sự sợ ngươi nhé!
- Ngươi đã làm gì Tịch Nguyệt!
Tay phải Dương Diệp nắm chặt trường kiếm, trong giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng. Tần Tịch Nguyệt, hắn đã coi đối phương là bằng hữu, hắn thật sự không hy vọng đối phương gặp phải chuyện không may ở đây.
- Còn làm gì nữa?
Khóe miệng Ân Huyên Nhi phác ra một nụ cười lạnh, nói: - Đương nhiên là giết nàng ta rồi, đế quốc Đại Tần của nàng ta diệt Thương triều ta, có thù diệt quốc với ta, chẳng lẽ ta không thể giết nàng ta à? Sao, ngươi muốn báo thù hả? Vậy ngươi hãy nghĩ cho kỹ vào, nếu ngươi xuất thủ, Ân Huyên Nhi ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình đâu đấy!
Dương Diệp cảm thụ hồn phách của Tần Tịch Nguyệt trong cơ thể mình, khi phát hiện tia hồn phách đó không có gì khác thường thì lập tức thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói:
- Ân cô nương, ta biết ngươi không giết Tịch Nguyệt, thả nàng ta ra đi, ngươi nếu thật sự muốn báo thù, vậy thì đi tìm đế quốc Đại Tần đi. Dẫu sao diệt Thương triều của ngươi là đế quốc Đại Tần chứ không phải nàng tai
- Có gì khác nhau à?
Ân Huyên Nhi lạnh giọng nói:
- Nàng ta là công chúa của đế quốc Đại Tần, ta giết nàng ta, tuy không thể tính là báo thù, nhưng có thể xem như là thu chút lợi tức. Còn ngươi, Tịch Nguyệt Tịch Nguyệt, gọi nghe thân thiết quá nhỉ, sao, yêu người ta rồi à?
Nghe vậy, Dương Diệp nhướng mày, nữ nhân trước mắt này sao khó hiểu thế? Chẳng lẽ là nằm trong quan tài lâu ngày, đầu óc có vấn đề à? Nhưng lúc ban đầu nàng ta vẫn bình thường mà.
- Ân cô nương, nói đi, phải thế nào ngươi mới bằng lòng thả nàng ta ral
Dương Diệp trầm giọng nói.
Ân Huyên Nhi mắt sáng lên, sau đó nói:
- Ngươi đồng ý cho ta đi theo ngươil
- Đi theo một người mà ngay cả tên của ngươi cũng không được gọi à?
Dương Diệp châm chọc:
- Ân cô nương, ngươi không biết là sẽ khiến chính bản thân ngươi phải ủy khuất sao?
- Lại hờn dỗi rồi!
Ân Huyên Nhi cười nói:
- Lúc trước là ta sai, lúc ấy ta tâm tình không tốt, cho nên mới nói những lời đó. Ngươi đừng tức giận vì những lời này, được không?
- Ân cô nương, nói thật nhé, tiểu tuyền qua của ta hấp dẫn ngươi như vậy à? Không ngờ khiến công chúa một triều như ngươi phải ủy khuất như vậy?
Dương Diệp nói.
Nụ cười trên mặt Ân Huyên Nhi vụt tắt, thản nhiên nói:
- Ngươi là người no không biết nỗi khổ của kẻ đói. Tóm lại, ta đã đề xuất yêu cầu của ta rồi, ngươi đáp ứng cho ta đi theo ngươi, ta sẽ thả Tân Tịch Nguyệt đó ra. Ngươi đừng có muốn dùng sức mạnh, cho dù ngươi dùng hạt châu đó thì ta cũng có biện pháp đối kháng, ngươi chắc biết, ta không nói sai đâu!
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng tím hiện lên, Tử Điêu xuất hiện trước mặt Dương Diệp.
Dương Diệp chỉ chỉ vào Tử Điêu, sau đó nói:
- Nếu có thêm nó thì sao?
Thấy Tử Điêu, trong mắt Ân Huyên Nhi hiện lên một tia kiêng kị, sau đó trầm giọng nói:
- Ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách à?
- Cá chết lưới rách?
Khóe miệng Dương Diệp phác ra một nụ cười lạnh, nói:
- Ân cô nương, bất kể là thế nào, ta và Tịch Nguyệt cũng coi như là người cứu mạng ngươi, mà ngươi thì đối đãi với chúng ta như thế nào? Ngươi làm như vậy mà không tự cảm thấy xấu hổ à?
- Ta chỉ là muốn đi theo ngươi thôi!
- Ta ngay ta tên ngươi cũng không xứng để gọi thì ngươi theo ta làm gì?
- Nói đến cùng, chính vì lời nói của ta làm tổn thương tới lòng tự tôn của ngươi, nên ngươi mới vậy phải không?
- Ngươi đối với ta vẫn chưa đến mức quan trọng vậy đâu, có thể bởi vì một câu nào mà làm tổn thương tới tự tôn của tal
Ân Huyên Nhi trầm mặc. Một hồi sau, nàng ta lại ói:
- Vậy cho dù là ngươi có giết ta thì ta cũng sẽ không thả nàng ta ra đâu. Trừ phi ngươi đáp ứng để ta đi theo ngươi.
- Ngươi có còn mặt mũi không vậy?
- Vứt đi rồi!
Dương Diệp: