Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 1830 - Chương 1896: Táng Thiên! (1)

Chương 1896: Táng Thiên! (1) Chương 1896: Táng Thiên! (1)Chương 1896: Táng Thiên! (1)

Nghe thấy Hồ trưởng lão nói vậy, trên gương mặt Dương Diệp đầy vạch đen, nói:

- Hồ trưởng lão, tha lỗi cho vãn bối cả gan hỏi một câu, thứ này quan trọng, hay là tính mạng của vãn bối quan trọng hơn?

Nghe vậy, Hồ trưởng lão cười gượng, nói:

- Tiểu tử nhà ngươi, thế hệ trước của chúng ta dù sao cũng sẽ có

một ngày phải rời rời thế giới này. Nếu như chúng ta đi, Kiếm Trai lại không có người nào có thể thành thánh, Cổ Kiếm Trai này nhất định sẽ suy bại, thậm chí là diệt vong. Ngươi, chính là hi vọng sau này của Cổ Kiếm Trai chúng ta. Cho nên, người nói ai quan trọng hơn?

Dương Diệp khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Tiền bối phải biết, lân này vãn bối đi vào Vân Hải Thành có thể sẽ đối mặt Thánh Giả. Cho dù vãn bối có kiếm ý cảnh giới Hư Vô, nhưng đối mặt với Thánh Giả thật sự, chỉ dựa vào kiếm ý cảnh giới Hư Vô thì căn bản không đủ. Cho nên, lần này vấn bối mới vội vàng trở về xin tông môn giúp đỡ.

- Ta hiểu rỡ, ta... - Thứ lỗi cho vãn bối vô lễ.

Dương Diệp ngắt lời Hồ trưởng lão nói, nói:

- Tiền bối có khả năng không biết, những bảo vật này với vãn bối không chỉ đơn giản là bảo vật, chúng có khả năng chính là vật cứu mạng vấn bối. Hơn nữa, lân này mục đích vãn bối đi tới Vân Hải Thành cũng là vì Cổ Kiếm Trai ta. Có thể nói, vãn bối vì tông môn, ngay cả tính mạng cũng không để ý. Mà bây giờ Hồ trưởng lão lại không bỏ được một món bảo vật, điều này làm cho đệ tử thật sự thất vọng và đau khổi

Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt Dương Diệp đầy bi thương và căm phẫn.

- Được, được lắm, tiểu tử ngươi đừng nhìn ta như vậy nữa!

Hồ trưởng lão khoát tay áo, nói:

- Giống như lão phu muốn hại ngươi vậy. Tiểu tử, ta nói rõ ràng trước. Những thứ này là cho ngươi mượn, là cho ngươi mượn, sau này ngươi phải trả lại đấy!

- Vấn bối có giống loại người mượn không trả sao?

Dương Diệp bất mãn nói.

- Vốn ta nhìn không giống, hiện tại ta thấy có hơi giống...

Trong lòng Hồ trưởng lão thầm nhủ, nhưng không nói ra, hắn thật sự sợ Dương Diệp rồi. Hắn lắc đầu, xoay người nhìn về phía thứ trước mắt. Ở trước mặt hắn là một cái cánh do rất nhiều thanh kiếm nhỏ màu đen dài bằng ngón tay tạo thành. Những thanh kiếm nhỏ kia không giống với kiếm của Kiếm Giáp. Những thanh kiếm này rất mỏng, còn mỏng hơn cánh ve, gần như là trong suốt. Cánh trơn nhẫn như gương, lóe ra ánh sáng lạnh thấu xương.

Nhìn cái cánh này, trong mắt Hồ trưởng lão có phần lưu luyến và phức tạp, sau đó nói:

- Cánh này tên Ám Hắc Kiếm Dực, tất cả kiếm là do Khinh Ngân Sa Thạch Thần Giai thân bí của vực ngoại tạo ra. Đá này có một đặc tính chính là rất nhẹ, gân như không có trọng lượng. Ngoài việc đó ra, trong đó còn xen lẫn lông và xương của Thánh Thú Phượng Hoàng cùng Đại Bằng... Đơn giản mà nói, đây là một món bảo bối tăng cao tốc độ. Chỉ cân ngươi mang nó vào, chỉ sợ Thánh Giả cũng khó có thể đuổi kịp ngươi!

Vượt qua tốc độ của Thánh Giả sao?

Dương Diệp hít sâu một hơi, cố kìm chế kích động cùng hưng phấn trong lòng. Hắn vẫy tay phải một cái, cánh này lập tức tiến vào trong cơ thể hắn. Rất nhanh, phía sau lưng của Dương Diệp xuất hiện một đôi cánh, cả người Dương Diệp lại chậm rãi bay lên.

Nhẹ! Thật nhẹ!

Đây là cảm giác của Dương Diệp lúc này. Sau khi đeo cánh vào, hắn có một loại ảo giác dường như cơ thể mình không có trọng lượng! Giống như lúc này, hắn chưa hề làm gì, bản thân đã bay lên.

Hắn cảm giác mình chính là một cái lông chim, một làn gió nhẹ thổi qua là có thể bay lên!

Hai mắt Dương Diệp khép hờ, chân phải đạp nhẹ.

Vèol

Cả người Dương Diệp lập tức biến mất. Lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trên bầu trời cách đó mấy trăm dặm. Sau lưng hắn là một vết nứt không gian tối tăm kéo dài. Bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh, nên không gian trực tiếp bị vỡ ra.

Vừa thoáng động, hắn lập tức xuất hiện ở chỗ cũ. Tuy nhiên sắc mặt của hắn lại trắng bệch, hơn nữa khóe miệng còn tràn ra một tia máu tươi.

- Nhớ kỹ, khi phát động cánh này, cho dù có thể tăng tốc độ trên diện rộng, nhưng nó cũng tiêu hao rất khủng khiếp, lấy lượng huyền khí của ngươi bây giờ, tối đa chỉ thi triển một, hai đến ba lân. Nhiều hơn nữa thì huyền khí của ngươi sẽ khô cạn. Hơn nữa, tốc độ quá nhanh, cơ thể bình thường căn bản không chịu nổi. Nếu như không phải cơ thể ngươi vượt xa những người cùng cấp, hai lân vừa rồi đã đủ cho cả người ngươi vỡ ra rồi!

Vẻ mặt Hồ trưởng lão nghiêm trọng nói.

Lúc này, Cổ chân nhân cũng trầm giọng nói: - Tiểu tử, bảo vật Thần Giai chỉ thích hợp cho Thánh Giả tới sử dụng. Huyền giả dưới Thánh Giả, rất khó có thể hoàn toàn khống chế được bảo vật Thần Giai. Bất kể là Ám Hắc Kiếm Dực hay chiến giáp trước đó, thậm chí là hai thanh kiếm này, ngươi muốn phát động chúng đều cần tiêu hao rất nhiều huyền khí. Một khi tiêu hao huyền khí quá độ, chính là mua dây buộc mình! Đặc biệt là Ám Hắc Kiếm Dực này. Nó là Thần Giai trung phẩm, nên yêu cầu về huyền khí vượt xa Thân Giai bình thường. Cho nên, không phải là thời điểm bất đắc dĩ, ngươi cố gắng đừng phát động nó. Nói trắng ra, Ám Hắc Kiếm Dực chính là tặng cho tiểu tử ngươi sử dụng để chạy trốn, hiểu chưa?

Phù!

Dương Diệp lắc cái đầu có phần choáng váng, sau đó khẽ gật đầu, trong mắt có một tia nghiêm trọng. Mức độ khủng khiếp của Ám Hắc Kiếm Dực này có phần vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Có thể nói, nếu hắn phát động Ám Hắc Kiếm Dực, cho dù là Thánh Giả cũng đừng mong đuổi theo kịp hắn. Nhưng Ám Hắc Kiếm Dực có nhu cầu về huyền khí thật sự quá mức khủng khiếp!

Hơn nữa, bởi vì tốc độ quá nhanh, lấy cơ thể của hắn cũng có chút không chịu nổi! Phải biết rằng, cơ thể của hắn đã đạt đến một trình độ cực kỳ khủng khiếp rồi, thậm chí có thể cố gắng chịu được một đòn của Thánh Giả, nhưng có phần không chịu nổi tốc độ của Ám Hắc Kiếm Dực! Không thể không nói, hắn đã đánh giá thấp sự khủng khiếp của Ám Hắc Kiếm Dực!

Thần Giai trung phẩm cùng Thần Giai hạ phẩm khác nhau rất lớn!

- Thật ra, cho dù ngươi không phát động vật ấy, vật ấy cũng có thể tăng tốc độ của ngươi trên diện rộng, hơn nữa bản thân ngươi lĩnh ngộ ý cảnh tốc độ, hai bên kết hợp sẽ có tốc độ không kém hơn Thánh Giải

Hồ trưởng lão nói.

Dương Diệp khẽ gật đầu. Giống như Hồ trưởng lão nói, bản thân Ám Hắc Kiếm Dực đã có thể tăng cường tốc độ. Với tốc độ của hắn bây giờ, hoàn toàn không kém hơn Thánh Giả, nếu như phát động thì cho dù là Thánh Giả cũng không bằng hắn!

- Đúng rồi, vật ấy còn có hai tác dụng khác.

Hồ trưởng lão nói:

- Cho dù vật ấy có tính co giãn, nó có thể biến thành lớn ít nhất gấp ngàn lần, trước đó ta nói che khuất bầu trời cũng không phải đùa với ngươi. Sau này ngươi có cơ hội thử công năng này. Bây giờ ngươi có thể thử một tác dụng khác, đó chính là vật ấy có thể biến thành một loại hình thái khác, tự mình thử xeml

Dương Diệp nghe vậy thì hơi ngẩn người ra, hai mắt khép hờ, dần dần, hắn Ám Hắc Kiếm Dực phía sau bắt đầu chuyển động. Không bao lâu, cánh Ám Hắc Kiếm Dực tự nhiên biến thành một tấm áo choàng màu đen!

Dương Diệp có chút bất ngờ. Hắn không nghĩ tới Ám Hắc Kiếm Dực này còn có thể biến hình như vậy. Hắn lập tức hỏi:

- Hình thái này có thể có công hiệu gì?
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0