Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 1839 - Chương 1905: Những Điều Ngươi Nói Có Liên Quan Gì Đến Ta? (2)

Chương 1905: Những điều ngươi nói có liên quan gì đến ta? (2) Chương 1905: Những điều ngươi nói có liên quan gì đến ta? (2)Chương 1905: Những điều ngươi nói có liên quan gì đến ta? (2)

Nghe thấy Phù Cẩm Tiên nói vậy, Chu Nguyên thoáng biến sắc. Cho dù hắn không thích Dương Diệp, nhưng cũng không dám khinh thường. Nói đùa sao? Ngay cả tổ sư Thanh Đạo Môn cũng không dám khinh thường, hắn làm sao dám khinh thường được? Hơn nữa, hắn cũng tận mắt nhìn thấy rõ thực lực cùng tiềm lực của Dương Diệp. Khi trưởng thành lên, không, đừng nói là trưởng thành lên, cho dù bây giờ, Dương Diệp đã có thể tạo thành uy hiếp với Thanh Đạo Môn!

- Chu Nguyên, ngươi đúng là càng sống càng tụt lùi!

Lúc này, Thiên Lang Vương châm chọc nói:

- Dương Diệp chẳng qua là một Bán Thánh, cho dù hắn có yêu nghiệt, thì có thể yêu nghiệt tới mức nào? Nếu như không phải Thánh Giả của thư viện Vân Hải cùng Thánh Giả của Cổ Kiếm Trai bảo vệ hắn, muốn giết hắn chỉ đơn giản giống như bóp chết một con kiến, không phải sao?

Chu Nguyên lạnh lùng liếc nhìn Thiên Lang Vương, trong lòng vẫn đang do dự, lúc này, nam tử mặc trang phục gấm bỗng nhiên nói:

- Ta không có nhiều kiên nhẫn, mười hơi thở, trong mười hơi thở, nêu ngươi không nghĩ biện pháp làm cho Dương Diệp đi ra, ngươi và cả đám đệ tử của Thanh Đạo Môn đều phải chất.

- Giọng điệu của các hạ khó tránh khỏi quá lớn rồi!

Chu Nguyên nhìn về phía này nam tử mặc trang phục gấm, trầm giọng nói.

- Ngươi có thể thử xem!

Nam tử mặc trang phục gấm bình tĩnh nói

- Gào!

Đúng lúc này, con rông đen đột nhiên gâm lên giận dữ, long uy trút xuống lànm không gian chấn động. Con rồng lớn mở miệng nói ra tiếng người:

- Thế tử, cân gì phải nói nhảm cùng những con kiến hôi này? Cứ để cho ta trực tiếp tiêu diệt nhữdng con kiến hôi này, còn sợ Dương Diệp không ra sao?

Nghe thấy con rồng đen nói vậy, Chu Nguyên thoáng biến sắc. Hắn nhìn rồng đen một lát, đột nhiên nghĩ tới điềcu gì, con ngươi của hắn co lại, nói:

- Ngươi, các ngươi đến từ Trung Thổ Thần Châu sao?

- Nhân loại ngu xuẩn, nếu không ngươi nghĩ sao?

Con rồng đen nhìn xuống Chu Nguyên, nói. Nghe được con rồng đen thừa nhận, tất cả mọi người cùng yêu thú ở đó đều biến sắc sắc. Cả Thiên Lang Vương cũng vậy. Cho dù trong lòng hắn sớm suy đoán nam tử mặc trang phục gấm này đến từ Trung Thổ Thần Châu, nhưng vẫn không dám xác định. Bởi vì có rất ít người Trung Thổ Thần Châu tới Thanh Châu này. Hơn nữa, hắn cũng không nghĩ tới người Trung Thổ Thần Châu sẽ tìm đến Dương Diệp!

Lẽ nào Dương Diệp thật sự đến từ Trung Thổ Thần Châu sao?

Trong lòng Thiên Lang Vương thầm nghĩ.

Lúc này vẻ mặt Chu Nguyên có chút khó coi, bởi vì hắn không nghĩ tới nam tử mặc trang phục gấm cùng con rồng đen trước mắt đến từ Trung Thổ Thần Châu. Thật ra, hắn nên sớm nghĩ tới. Bởi vì ngoại trừ Trung Thổ Thần Châu, trong Thanh Châu từng có rồng xuất hiện, nhưng từ trước tới nay chưa từng có rông Thánh giai, rồng Thánh giai chỉ ở Trung Thổ Thần Châu mới cói

Trung Thổ Thần Châu!

Chu Nguyên hít sâu một hơi, nhìn vê phía nam tử mặc trang phục gấm, trong mắt có vẻ kiêng ky cùng nghiêm trọng. Không quan tâm thế lực của nam tử trước mắt này ở Trung Thổ Thần Châu là cấp bậc gì, không hề nghi ngờ đó không phải là tồn tại Thanh Đạo Môn có thể trêu chọc được. Không phải Thanh Đạo Môn sợ, mà là không đáng! Thanh Đạo Môn cùng đối phương vốn không có ân oán, mục tiêu của đối phương là Dương Diệp, Thanh Đạo Môn căn bản không cần phải vì Dương Diệp mà chống lại đối phương!

Nghĩ đến đây, trong mắt Chu Nguyên không còn do dự nữa, nói:

- Các hạ muốn tìm Dương Diệp, ngược lại có một biện pháp có thể ép hắn đi ra. Người này rất coi trọng tình cảm. Nếu như ngươi bắt người hắn để ý, sau đó truyền lời đồn ra ngoài, không quan tâm hắn ở đâu cũng sẽ nhất định nhanh chóng trở vê!

Nghe thấy Chu Nguyên nói vậy, Phù Cẩm Tiên khe khẽ thở dài. Thanh Đạo Môn cùng Dương Diệp lại trở thành kẻ thù rồi!

Mà Ngọc Vô Song cùng Lục Uyển Nhi lại biến sắc, không hề nghi ngờ, người Chu Nguyên nói chính là hai nàng!

- Người hắn để ý sao?

Nam tử mặc trang phục gấm khẽ nhíu mày.

Lúc này, Thiên Lang Vương đột nhiên chỉ vào hai nàng Ngọc Vô Song cùng Lục Uyển Nhi phía dưới, nói:

- Chính là hai nàng này!

Nam tử mặc trang phục gấm theo ngón tay của Thiên Lang Vương, liếc nhìn Ngọc Vô Song cùng Lục Uyển Nhi. Nhưng chẳng bao lâu, ánh mắt của hắn tập trung vào Yên Nữ ở bên cạnh Ngọc Vô Song. Nhìn thấy Yên Nữ, hắn chợt nhíu mày. Một lúc sau, hắn nói:

- Ngươi cho ta cảm giác đã từng quen biết!

Nghe thấy nam tử mặc trang phục gấm nói vậy, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Yên Nữ. Ở dưới sự chú ý của mọi người, Yên Nữ liếc nhìn nam tử mặc trang phục gấm, sau đó lại cúi đầu nhìn về phía con hồ ly trong lòng.

Không để ý...

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người kinh sợ muốn rơi cằm. Mọi người không nghĩ tới nữ tử trông yếu ớt này dám phớt lờ nam tử mặc trang phục gấm đến từ Trung Thổ Thần Châu. Ông trời ới, dưới chân hắn chính là một rồng Thánh giai đấy!

Không ngờ nam tử mặc trang phục gấm cũng không tức giận, ngược lại trên mặt hắn còn lộ vẻ nghiêm trọng cùng nghi ngờ.

Nam tử mặc trang phục gấm nhìn Yên Nữ một lúc lâu, sau đó nhìn về phía Chu Nguyên, nói:

- Ta xem thường chuyện đối phó với một nữ nhân, chuyện này do ngươi làm. Lúc nào Dương Diệp tới, các ngươi mới có thể rời đi, hiểu chưa?

Vẻ mặt Chu Nguyên có chút khó coi, hắn đã bao giờ bị người áp chế như vậy chứ? Nhưng hắn không dám phản kháng. Bởi vì, nếu như con rông đen này liên thủ cùng Thiên Lang Vương, không chỉ những đệ tử Thanh Đạo Môn kia, ngay cả hắn cũng phải bỏ mạng ở đây!

Trâm ngâm một lát, Chu Nguyên trâm giọng nói:

- Đạo Phu, bắt các nàng lại!

Hắn là một Thánh Giả, tất nhiên không tiện ra tay với hai nữ tử yếu đuối.

Phía dưới, Thanh Đạo Phu do dự một lúc, sau đó cơ thể thoáng di chuyển, lao về phía Ngọc Vô Song cùng Lục Uyển Nhi. Cho dù hắn không muốn làm như vậy, nhưng hắn hiểu rõ, lúc này nếu không làm như vậy, các đệ tử Thanh Đạo Môn đều sẽ chết ở đây!

Đúng lúc này, chỉ thấy phía chân trời đột nhiên có một điểm sáng kéo tới.

Khi điểm sáng biến mất, mọi người đều sửng sốt. Thiên Lang Vương cùng nam tử mặc trang phục gấm và cả Chu Nguyên dường như cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn xuống phía dưới.

Lúc này, Thanh Đạo Phu đã dừng lại. Mà ở trước mặt Thanh Đạo Phu có một nam tử đang đứng. Trong tay nam tử kia cầm một thanh kiếm gác ngang trên cổ của Thanh Đạo Phu. Từng tia máu tươi chậm rãi tràn ra khỏi cổ của Thanh Đạo Phu.

Dương Diệp! Mọi người lấy lại tỉnh thân. Người bên phía Vân Hải Thành mừng như điên! Ngọc Vô Song cùng Lục Uyển Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong mắt các nàng lại có vẻ phức tạp. Bởi vì các nàng cũng không hy vọng Dương Diệp trở vê. Nhưng bây giờ Dương Diệp trở về, hơn nữa còn trở vê một mình. Hắn là quay vê tìm cái chết!

Bên cạnh Ngọc Vô Song, ánh mắt Yên Nữ rơi vào trên người của Dương Diệp, quan sát hắn, sau đó cúi đầu vuốt ve con hồ ly đã ngủ say, khẽ nói:

- A Ly, chúng ta lập tức có thể về nhà rồi!

- Dương Diệp, ngươi đừng kích động!

Nhìn thấy Dương Diệp cầm kiếm đặt ngang trên cổ Thanh Đạo Phu, Chu Nguyên thâm cả kinh, vội vàng nói:

- Có việc gì từ từ nói chuyện. Đạo Phu là thiên tài của Thanh Đạo Môn ta, là hy vọng sau này của Thanh Đạo Môn ta...

Phụt!

Đột nhiên, một tia sáng lạnh lẽo hiện lên, đâu của Thanh Đạo Phu trực tiếp bay ra ngoài.

Dương Diệp thu hồi kiếm, nhìn về phía Chu Nguyên, nói:

- Những lời ngươi nói có liên quan gì đến ta?
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0