Chương 1911: Không phải ngươi chết, chính là ngươi chết! (2)
Chương 1911: Không phải ngươi chết, chính là ngươi chết! (2)Chương 1911: Không phải ngươi chết, chính là ngươi chết! (2)
Chu Nguyên nheo mắt, cổ tay thoáng động. Một chiếc thương bạc to bằng cánh tay đã xuất hiện ở trong tay hắn. Chu Nguyên nắm chặt cây thương bạc và phẫn nộ hét lên một tiếng, đâm vào trên mũi kiếm của Dương Diệp!
Âml|
Một tiếng nổ vang, một sóng khí từ mũi kiếm cùng mũi thương chợt khuếch tán ra. Vào giờ phút này, không gian phía chân trời lập tức rạn nứt, từng khe nứt không gian trải rộng khắp bâu trời, tình cảnh trông vô cùng kinh người!
Dương Diệp không ngừng phóng ra kiếm ý cảnh giới Hư Vô, ép về phía Chu Nguyên. Chu Nguyên lại mượn lực lượng của trời đất chống lại kiếm ý cảnh giới Hư Vô của Dương Diệp, trong giây lát, hai người rơi vào tình trạng giằng co.
Kiếm không ngừng phát ra tiếng vù vù, trường thương lại không ngừng run rẩy.
Không gian xung quanh hai người không chịu nổi lực lượng quá mạnh mẽ từ trên thân của hai người sinh ra, nó trực tiếp sụp xuống, nhưng nhanh chóng được pháp tắc thiên địa chữa trị, sau đó lại lập tức bị đập nát! Phía dưới, Ngọc Vô Song nhìn vê phía Tiểu Thanh thấy nàng khẽ lắc đầu, nói:
- Lúc này nếu ta ra tay sẽ phải cùng Chu Nguyên bước vào không trung, Dương Diệp hắn vẫn chưa có cách nào bước vào không trung được. Yên tâm, nếu như Dương Diệp không nhịn được, ta sẽ ra tay.
Ngọc Vô Song khẽ gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Phía chân trời, Dương Diệp cùng Chu Nguyên giằng co một lát, mọi người kinh hãi phát hiện, trường thương trong tay Chu Nguyên không ngờ chậm rãi uốn cong!
Lúc này, Chu Nguyên là Thánh Giả lại rơi xuống hạ phong!
Đúng lúc này, Hoàng Tuyền kiếm trong tay Dương Diệp đột nhiên lật sang một bên, hóa thành một đường kiếm quang đánh vào trước ngực của Chu Nguyên. Đồng thời, trường thương trong tay Chu Nguyên cũng đâm vào trước ngực của Dương Diệp!
Âm!
Âm!
Hai tiếng nổ vang lên, Dương Diệp bị trường thương chấn động làm liên tục lùi lại trăm trượng, mà Chu Nguyên chỉ mới lui lại chừng mười trượng. Nhưng trên ngực của Chu Nguyên có thêm một lỗ máu, Ngân Thương của hắn lại không để lại vết tích gì trên ngực của Dương Diệp cả. Bởi vì Dương Diệp đã có Kiếm Giáp!
Sở dĩ Dương Diệp dám lấy vết thương đổi vết thương, cũng bởi vì trên người mặc Kiếm Giáp. Sự thật chứng minh, có Kiếm Giáp tôn tại, hắn hoàn toàn không cân phòng ngự!
Nếu như không có Kiếm Giáp, Dương Diệp tất nhiên không dám lấy cơ thể mình đi cứng rắn đỡ một đòn toàn lực của cường giả cảnh giới Thánh Giả. Cho dù cơ thể của hắn rất mạnh, nhưng còn chưa mạnh mẽ đến mức có thể không để ý tới cường giả cảnh giới Thánh Giả! Nhưng có Kiếm Giáp lại khác. Kiếm Giáp có thêm kiếm ý cảnh giới Hư Vô, cho dù Thánh Giả cũng khó có thể làm gì được hắn!
Khóe miệng Dương Diệp hơi cong lên. Có những trang bị do Cổ Kiếm Trai đưa cho, hắn hoàn toàn có năng lực một đấu một cùng Thánh Giải! Thật ra điều này cũng là bình thường. Bây giờ hắn mặc trên người là đồ tốt nhất của Cổ Kiếm Trai, đừng nói mấy thứ này mặc ở trên người hắn, cho dù chỉ mặc ở trên người một phàm nhân cũng có thể đỡ được vài chiêu của cường giả cảnh giới Hoàng Giải
Lúc này vẻ mặt Chu Nguyên dữ tợn và cực kỳ khó coi. Ở trước mặt của nhiều người như vậy, hắn lại bị một con kiến hôi Bán Thánh làm tổn thương! Sỉ nhục, thật sự là nhục nhã lớn!
- Chết cho taI
Chu Nguyên phẫn nộ hét lên một tiếng, cơ thể chợt hiện lao lên trên không trung. tay phải của hắn chộp ra phía trước. Trong phút chốc, linh khí trong mấy vạn dặm đều lao vọt về phía hắn, cuối cùng tiến vào trong cơ thể hắn. Hai tay Chu Nguyên chậm rãi giơ lên. Tâng mây ở trên đỉnh đầu hắn lập tức được khuấy động, chỉ khoảng nửa khắc, tâng mây kia chậm rãi tách ra hai bên, một bàn tay lớn giống như từ viễn cổ xuyên qua bầu trời sao, mang theo khí tức cổ kính của năm tháng.
Trong bàn tay này có uy áp khổng lồ, còn mạnh hơn uy lực của trời đất tới ba phần!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đó đều hoảng hốt.
Trước kia, Thánh Giả đều bước vào không trung đại chiến, bởi vậy ngoại trừ Thánh Giả ra, có rất ít người nhìn thấy được thực lực thật sự của Thánh Giả. Bọn họ chỉ biết Thánh Giả rất mạnh, nhưng không biết Thánh Giả rốt cuộc mạnh mẽ đến trình độ nào. Bây giờ, mọi người đã nhìn thấy.
Không hề nghi ngờ, một chưởng này rơi xuống, tất cả Vân Hải Thành cùng Thiên Lang Sơn Mạch đều sẽ hóa thành bột mịn!
- Hắn không sợ phá hủy quy định của Linh Giới, bị tất cả cường giả cảnh giới Thánh Giả truy sát sao?
Ngọc Vô Song đứng bên cạnh Tiểu Thanh hỏi. Lúc này, một đòn của Chu Nguyên đã đủ để hủy trời diệt đất.
Tiểu Thanh khẽ lắc đầu, nói:
- Đối thủ của hắn không phải là Thánh Giả, nên không cần tuân thủ quy định này. Hơn nữa, trừ khi là hai Thánh Giả phát điên, tùy ý phá hủy thế giới, nếu không có rất ít lão quái vật Thánh Giả đi xen vào chuyện của người khác.
- Ta hiểu rồi!
Ngọc Vô Song khẽ gật đầu, sau đó nhìn Dương Diệp phía xa, trong mắt lộ vẻ lo âu.
Dương Diệp có thể ngăn cản được một đòn này sao?
Dương Diệp sẽ trở thành người đầu tiên ở Thanh Châu từ trước tới nay, lấy thực lực của Bán Thánh giết người Thánh Giả sao?
Không chỉ có Ngọc Vô Song suy nghĩ vê điều này, tất cả mọi người cùng yêu thú ở đó đều nghĩ vậy.
Nhìn Chu Nguyên ở phía chân trời, đôi mắt Dương Diệp híp lại, có vẻ nghiêm trọng. Hắn từng giết một Thánh Giả, nhưng đó là dưới tình huống lén tập kích. Khi đó, thực lực của Lý Nguyên căn bản không được thật sự phát huy. Mà bây giờ, hắn trực tiếp đối mặt với một cường giả cảnh giới Thánh Giả, một cường giả cảnh giới Thánh Giả phát huy ra thực lực thật sự!
Dương Diệp chậm rãi cúi đầu nhìn Hoàng Tuyền kiếm trong tay, yên lặng trong giây lát. Hoàng Tuyên kiếm trong tay hắn đột nhiên phát ra một tiếng kiếm ngân, khắp mặt đất đột nhiên có rất nhiều năng lượng đất màu vàng lao vọt về phía Dương Diệp, tràn vào trong cơ thể hắn. Hắn phát ra khí thế cùng kiếm thế xông thẳng trời cao, chống lại bàn tay lớn của Chu Nguyên.
Hai luồng khí thế vừa gặp nhau trên không trung, cả bầu trời lập tức trở nên vặn vẹo, dường như trời muốn sụp, đất muốn nứt ra vậy!
- Dương Diệp, hôm nay để ta xem thử ngươi rốt cuộc yêu nghiệt tới mức nào!
Phía chân trời, giọng nói của Chu Nguyên vang lên giống như tiếng sấm đáng sợ. Tiếp theo, bàn tay lớn kia rơi xuống.
- Hôm nay, không phải ngươi chết thì cũng là ngươi chết!
Dương Diệp gâm lên giận dữ, tiếng kiếm ngân vang lên, hắn hóa thành một luồng tinh quang xé rách không trung, bắn nhanh vê phía bàn tay khổng lồ.