Chương 1910: Không phải ngươi chết, chính là ngươi chết! (1)
Chương 1910: Không phải ngươi chết, chính là ngươi chết! (1)Chương 1910: Không phải ngươi chết, chính là ngươi chết! (1)
Sắc mặt đám người Thanh Đạo Môn thoáng biến đổi. Lẽ nào Dương Diệp phải giết chết Chu Nguyên ở đây sao?
Chu Nguyên nheo mắt lại, xoay người nhìn vê phía Dương Diệp, nói:
- Thế nào, ngươi xác định người phải giữ ta cùng đệ tử Thanh Đạo Môn ta sao?
Dương Diệp khẽ cười, nói:
- Dương Diệp ta có ân báo ơn, có thù báo thù. Tổ sư Thanh Đạo Môn có ơn với ta, chỉ cân người Thanh Đạo Môn không chủ động tới hai ta, ta tuyệt đối sẽ không ra tay với người Thanh Đạo Môn. Cho nên, trừ ngươi ra, đệ tử của Thanh Đạo Môn còn lại có thể lập tức rời đi.
- Ngươi xác định ngươi có thể giữ ta lại sao?
Chu Nguyên nhìn chằm chằm Dương Diệp.
Âm!
Chiếc áo choàng phía sau lưng Dương Diệp đột nhiên biến đổi, một đôi cánh kiếm xuất hiện. Trong tay hắn câm Hoàng Tuyền Kiếm chỉ thẳng vào Chu Nguyên, nói: - Muốn thử không?
Dương Diệp vừa dứt lời, Tiểu Thanh cùng con rối Thánh Giả Lý Nguyên đã di chuyển, phân biệt ngăn cản ở hai bên trái phải của Chu Nguyên.
Chu Nguyên chậm rãi nắm chặt hai tay lại, trong mắt lóe ra sát ý lạnh lếo cùng ánh sáng lạnh
- Dương Diệp!
Đúng lúc này, Phù Cẩm Tiên đột nhiên nói:
- Ta biết ngươi không sợ Thanh Đạo Môn, nhưng ngươi thật sự muốn Thanh Đạo Môn cũng trở thành kẻ địch của thư viện Vân Hải sao? Bây giờ thư viện Vân Hải thật sự có thể chống lại sự trả thù điên cuồng của Thanh Đạo Môn sao?
- Cho dù ta dừng tay, các ngươi cũng sẽ không dừng tay, không phải sao?
Dương Diệp nhìn Phù Cẩm Tiên nói.
- Ngươi giết Thanh Đạo Phu, chúng ta tuyệt đối sẽ không dừng tay!
Phù Cẩm Tiên nhìn thẳng Dương Diệp, nói:
- Nhưng cho dù chúng ta muốn trả thù, cũng sẽ chỉ nhằm vào ngươi, mà không phải thư viện Vân Hải cùng Cổ Kiếm Trai. Nhưng nếu như ngươi giết trưởng lão Chu Nguyên, hãy tin tưởng ta, Thanh Đạo Môn sẽ lập tức phản chiến, quay sang phía Thiên Lang Sơn Mạch. Khi đó, thư viện Vân Hải cùng Cổ Kiếm Trai sẽ rơi vào đường cùng!
Dương Diệp im lặng. Lúc này, Ngọc Vô Song đi tới bên cạnh Dương Diệp, nói:
- Cho dù ta cũng muốn Chu Nguyên chết, nhưng nếu như giết chết hắn vào lúc này, bất kể như thế nào Thanh Đạo Môn cũng sẽ không bỏ qua. Bất kể là thư viện Vân Hải chúng ta, hay là Cổ Kiếm Trai, lúc này đều không chịu nổi sự trả thù của Thanh Đạo Môn.
- Không giết hắn, chuyện giữa thư viện Vân Hải cùng Thanh Đạo Môn còn có thể có cách xoay chuyển. Giết chết hắn, cho dù Thanh Đạo Môn không muốn đối địch với thư viện Vân Hải, bọn họ cũng phải ra tay với chúng ta.
Lục Uyển Nhi cũng nói:
- Ta bảo ngươi thả hắn đi, ta biết trong lòng ngươi không vui, nhưng hãy xem như là vì thư viện Vân Hải với mọi người trong Vân Hải Thành, ngươi hãy để bọn họ đi, được không?
Dương Diệp im lặng rất lâu, sau đó nhìn lướt qua đám người phía dưới Vân Hải Thành, nhún vai và nhìn vê phía Chu Nguyên, nói:
- Được, bây giờ ngươi có thể đi! Nghe vậy, Phù Cẩm Tiên và đám người Thanh Đạo Môn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Bên Dương Diệp có hai Thánh Giả, hắn có khả năng giữ Chu Nguyên lại. Quan trọng nhất, nếu Dương Diệp quả thật làm như vậy, không thể nghi ngờ sẽ làm cho Thanh Đạo Môn trở thành kẻ địch của thư viện Vân Hải cùng với Cổ Kiếm Trai. Đến lúc đó, bất kể là đối với Thanh Đạo Môn hay thư viện Vân Hải đều không là chuyện tốt.
Cũng may lần này Dương Diệp không làm việc tùy hứng!
Chu Nguyên lạnh lùng liếc nhìn Dương Diệp cùng Ngọc Vô Song, Lục Uyển Nhị, nói:
- Các ngươi nhớ kỹ, tất cả mọi chuyện ngày hôm nay, ngày khác lão phu nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần!
Nghe thấy Chu Nguyên nói vậy, gương mặt Phù Cẩm Tiên chợt trắng bệch, nói:
Lục Uyển Nhi cũng nói:
- Ta bảo ngươi thả hắn đi, ta biết trong lòng ngươi không vui, nhưng hãy xem như là vì thư viện Vân Hải với mọi người trong Vân Hải Thành, ngươi hãy để bọn họ đi, được không?
Dương Diệp im lặng rất lâu, sau đó nhìn lướt qua đám người phía dưới Vân Hải Thành, nhún vai và nhìn về phía Chu Nguyên, nói: Âm!
Dương Diệp tay cầm Hoàng Tuyền kiếm đâm thẳng vào phía trên hàng rào không gian này. Tất cả hàng rào không gian chấn động mạnh. Trong phút chốc, Hoàng Tuyền kiếm trong tay Dương Diệp chợt xoay tròn.
Âm!
Một tiếng động lớn vang lên, hàng rào không gian âm âm vỡ nát, kiếm quang hung hăng chém về phía Chu Nguyên.