Chương 1976: Dương Diệp không phải Viện Trưởng! (1)
Chương 1976: Dương Diệp không phải Viện Trưởng! (1)Chương 1976: Dương Diệp không phải Viện Trưởng! (1)
- Tân Nguyên, như vậy có quá kiêu ngạo hay không?
Trong trang, Khai Dương Quân nhìn thoáng qua Tần Nguyên, lạnh. nhạt nói.
- Hung hăng càn quấy sao?
Tần Nguyên nhìn thoáng qua Khai Dương Quân, sau đó lại nhìn về phía nàng kia nói:
- Tinh Thần, người cảm thấy ta hung hăng càn quấy không?
- Có một chút như vậy!
Nữ tử tên Tinh Thần lạnh nhạt nói.
Tần Nguyên nhún vai nói:
- Ta cảm thấy ta đã rất ít xuất hiện.
- Tại sao phải ít xuất hiện?
Lúc này, Tinh Thần đột nhiên nói:
- Pháp phái chúng ta làm việc phải cao điệu, ít xuất hiện? Đó là đám nhu nhược nho phái mới làm.
- Các ngươi nói, lần này bên nho phái sẽ phái ai đến?
Khai Dương Quân bỗng nhiên nói. - Mặc kệ phái ai đến, lần này bọn hắn cũng không có cơ hội.
Tần Nguyên lạnh nhạt nói:
- Vân Hải Thư Viện cùng Vân Hải Thành thịt tuy nhỏ, những lão gia hỏa cùng tên điên kia chướng mắt, nhưng đối với chúng ta mà nói là một khối thịt mỡ. Cái này đối với ba người chúng ta mà nói, là một kỳ ngộ khó được. Nếu như chúng ta có thể khống chế tốt, ngày sau tương đương với nhiều hơn một tài lộ. Cho nên chúng ta phải ở trước khi nho phái đi vào, triệt để khống chế Vân Hải Thư Viện cùng Vân Hải Thành!
- Trong này có Thánh giải
Khai Dương Quân nói.
Tần Nguyên cười nhạo một tiếng nói:
- Thánh giả? Ngươi sợ sao?
- Nếu như Thương Vân Tịch vẫn còn, ta còn cố ky ba phần, bất quá lúc này...
Khai Dương Quân nói:
- Năm đó Thương Vân Tịch ở trong thư viện cũng coi như nhân vật nổi tiếng, đáng tiếc lại không biết lượng sức, muốn chống đối thư viện. Cũng không nghĩ, bằng hắn, làm sao tranh qua thư viện? Hiện tại tốt rồi, rơi vào kết quả thần hồn câu diệt!
- Ta đối với lão gia hỏa kia không có hứng thú, ta chỉ có hứng thú với bảo khố của hắn!
Tần Nguyên lạnh nhạt nói:
- Vân Hải Thư Viện ở chỗ này cắm rễ nhiều năm như vậy, bắt được bảo vật khẳng định rất nhiều, hắc hắc, nghĩ vậy, ta đã có chút không thể chờ đợi được.
- Ta cũng có chút chờ mong!
Khóe miệng Khai Dương Quân cũng nổi lên dáng tươi cười.
- Bọn hắn đã đến!
Tinh Thần đột nhiên nói.
Trong cửa thành, Ngọc Vô Song mang theo mười ba Hắc y nhân từ trong thành đi ra, đi tới trước mặt ba người Khai Dương Quân.
- Tại sao là một tiểu thí hài?
Tần Ngọc đánh giá Ngọc Vô Song, cười nói:
- Khai Dương Quân, xem ra Vân Hải Thư Viện cũng không có để chúng ta vào mắt ah.
- Dương Viện Trưởng bế quan, Vân Hải Thư Viện cùng Vân Hải Thành bây giờ do ta phụ trách!
Ngọc Vô Song nói.
- Ngươi phụ trách? Trong mắt ba người hiện lên kinh ngạc, Tân Nguyên cẩn thận đánh giá Ngọc Vô Song, sau đó cười nhạo một tiếng nói:
- Chẳng lẽ sau khi Thương Vân Tịch chết, Vân Hải Thư Viện không còn người nào sao? Lại luân lạc tới một tiểu thí hài đến chưởng quản, thật đáng buồn! Tốt rồi, đừng phí thời gian, nhanh để cho Dương Diệp gì kia đi ra gặp chúng ta.
- Nếu như ta không đoán sai, ba vị từ Trung Thổ Thần Châu đến, về phần thân phận, ba vị là pháp phái của Bạch Lộc Thư Viện a?
Ngọc Vô Song nói.
Nghe Ngọc Vô Song nói, trong mắt ba người mang theo một tia kinh ngạc, Tần Nguyên nói:
- Ngươi làm sao thấy được?
- Cái này không trọng yếu!
Ngọc Vô Song nói:
- Quan trọng là... Ta muốn biết ý đồ đến của ba vị, nếu như ba vị tới làm khách, Vân Hải Thư Viện ta nhiệt liệt hoan nghênh, nếu như ba vị đến bới móc...
- Chúng ta là đến bới móc!
Tân Nguyên cắt đứt Ngọc Vô Song, khóe miệng nổi lên vẻ đùa giốn. - Sau đó các ngươi muốn thế nào?
- Vậy các ngươi về gọi thêm nhiều người đến!
Ngọc Vô Song nhìn Tần Nguyên.
- Ha ha...
Tần Nguyên điên cuồng cười phá lên, Khai Dương Quân cùng nữ tử gọi Tinh Thần bên cạnh hắn cũng cười rộ lên. Cười chỉ chốc lát, Tân Nguyên chỉ vào Ngọc Vô Song nói:
- Khai Dương Quân, nếu như ta không lý giải sai mà nói, tiểu thí hài này nói ba người chúng ta yếu, được rồi, ta phải thừa nhận, ở Trung Thổ Thần Châu, chúng ta xác thực không coi là cái gì, nhưng ở địa phương này, cho ta khoe khoang thoáng một phát, nếu như ba chúng ta ở chỗ này cũng tính toán yếu mà nói, như vậy tất cả thiên tài Thanh Châu chẳng phải ngay cả chó cũng không bằng?
- Đừng nói như vậy!
Khai Dương Quân lạnh nhạt nói:
- Truyền đi, người không biết còn cho là chúng ta cố ý chạy đến Thanh Châu khi phụ thiên tài Thanh Châu al
Tần Nguyên nhún vai nói:
- Ta không có hứng thú khi dễ tiểu thí hài, hai người các ngươi ai ra tay? Khai Dương Quân nhìn về phía Tinh Thân!
Yên lặng một cái chớp mắt, cả người Tinh Thần đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang biến mất tại nguyên chỗ, lúc xuất hiện lân nữa, đã tới trước mặt Ngọc Vô Song, nhưng Ngọc Vô Song lại mặt không đổi sắc. Bởi vì thời điểm Tinh Thần ra tay, mười ba Hắc y nhân phía sau nàng động.
Một tiếng nổ vang, Tinh Thần vê tới tại chỗ.
Lúc này, hai mắt nàng nhíu lại, trong mắt có một tia ngưng trọng, mà Khai Dương Quân cùng Tân Nguyên ở bên cạnh nàng, trong mắt cũng xuất hiện một tia kinh ngạc.
Ánh mắt ba người đều rơi vào trên thân mười ba hắc y nhân kia.
- Đây là khôi lỗi!
Khai Dương Quân trâm giọng nói.
- Mười ba tên Bán Thánh cao cấp!
Tần Nguyên thu hồi nụ cười trên mặt.
- Ngươi tới?
Khai Dương Quân nhìn về phía Tân Nguyên.