Chương 1977: Dương Diệp không phải Viện Trưởng! (2)
Chương 1977: Dương Diệp không phải Viện Trưởng! (2)Chương 1977: Dương Diệp không phải Viện Trưởng! (2)
- Ta tới
Tần Nguyên cười lạnh một tiếng, muốn ra tay, nhưng lúc này, mấy trăm cột sáng đột nhiên từ trong thành phóng lên trời, rất nhanh, những cột sáng này đã rơi vào sau lưng Ngọc Vô Song.
Toàn bộ là Bán Thánh cao cấp!
- Tại đây, không chào đón các ngươi, từ nơi nào đến, chạy về chỗ đói
Ngọc Vô Song quét nhìn đám người Tần Nguyên nói.
- Khi dễ chúng ta ít người sao?
Tần Nguyên cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Khai Dương Quân, hắn trâm ngâm một cái chớp mắt, sau đó vung tay lên, mười ba đạo kim quang lóe lên, sau đó mười ba đồng nhân xuất hiện ở trong tràng.
Mười ba tên Thánh giải
Nhìn thấy một màn này, đám người Ngọc Vô Song biến sắc.
Tần Nguyên đi đến trước mặt Ngọc Vô Song, nhìn Ngọc Vô Song nói:
- Hiện tại bắt đầu, mặc kệ Vân Hải Thư Viện là ai khống chế, cái kia đều không trọng yếu. Bởi vì kế tiếp, Vân Hải Thư Viện cùng Vân Hải Thành, do ba người chúng ta quản lý. Ngươi có ý kiến gì không? Nếu có, ngươi có thể nói ra, nhưng ta không bảo đảm sẽ nghe, ha ha...
Lúc này, đám người Trác Giáo Tập xuất hiện ở bên cạnh Ngọc Vô Song.
- Trước kia Viện Trưởng vì giết người pháp phái các ngươi, không tiếc thiêu đốt linh hồn tự bạo, hiện tại nếu có cần, bốn lão gia hỏa chúng ta tùy thời có thể tự bạo, cho nên ngươi muốn thử một chút không?
Trác Giáo Tập nói.
- Lão gia hỏa, ngươi làm ta sợ a?
Thần sắc của Tân Nguyên có chút dữ tợn.
- Muốn thử không?
Trác Giáo Tập nói.
Tân Nguyên đang muốn nói chuyện, lúc này Khai Dương Quân lại đột nhiên nói:
- Vị Trưởng lão này đã hiểu lầm, lần này chúng ta tới, thực sự không phải là muốn diệt Vân Hải Thư Viện. Trái lại, chúng ta tới, là trợ giúp Vân Hải Thư Viện.
- Vậy sao? Trác Giáo Tập cười lạnh nói.
- Đương nhiên!
Khai Dương Quân nói:
- Vân Hải Thư Viện là Thương Viện Trưởng sáng tạo, mà hắn đã từng là đệ tử Bạch Lộc Thư Viện chúng ta. Có thể nói, Vân Hải Thư Viện vốn thuộc Bạch Lộc Thư Viện chúng ta. Các ngươi không phải một mực hy vọng quay về Bạch Lộc Thư Viện sao? Hiện tại cơ hội tới. Lúc này đây, chúng ta là cho các ngươi quay về Bạch Lộc Thư Viện!
Nghe Khai Dương Quân nói, đám người Trác Giáo Tập sững sờ, lại để cho Vân Hải Thư Viện trở về Bạch Lộc Thư Viện?
- Ngươi nói là, chúng ta có thể tiến về Trung Thổ Thần Châu?
Trong thanh âm của Trác Giáo Tập mang theo rung động. Trung Thổ Thần Châu, để cho Vân Hải Thư Viện trở về Bạch Lộc Thư Viện, không chỉ là mộng tưởng cả đời của Thương Vân Tịch, càng là mộng tưởng cả đời của bọn hắn. Hôm nay nghe nam tử kia nói, hắn tự nhiên rất kích động.
- Không!
Khai Dương Quân nói:
- Chúng ta chỉ là cho các ngươi một cơ hội!
- Có ý tứ gì Trác Giao Tập cau mày nói.
Khai Dương Quân nói:
- Ý tứ là, hiện tại bắt đầu, Vân Hải Thư Viện cùng Vân Hải Thành toàn bộ quy danh nghĩa của Bạch Lộc Thư Viện. Nói đơn giản một chút là, hiện tại Vân Hải Thư Viện cùng Vân Hải Thành là một sản nghiệp của Bạch Lộc Thư Viện chúng ta ở Thanh Châu. Về phân các ngươi, dùng thực lực bốn người các hạ, tự nhiên có thể trở về Bạch Lộc Thư Viện, nhưng đệ tử Vân Hải Thư Viện còn lại thì không thể. Đương nhiên, chúng ta cũng sẽ không làm tuyệt, từ nay về sau chúng ta ở chỗ này mở địa điểm thi, chỉ cần đệ tử có thể thỏa mãn điều kiện tiến vào Bạch Lộc Thư Viện chúng ta, bọn hắn cũng có thể gia nhập Bạch Lộc Thư Viện.
- Thật?
Thần sắc của Trác Giáo Tập kích động nói.
Khai Dương Quân nói:
- Ba người chúng ta đại biểu Bạch Lộc Thư Viện đến, loại chuyện này, chúng ta sẽ nói giỡn sao?
- Ta nhớ được, trước kia pháp phái các ngươi còn muốn diệt Vân Hải Thư Viện chúng ta. Vì sao hiện tại các ngươi lại sửa chủ ý?
Lúc này Ngọc Vô Song bỗng nhiên nói. - Bởi vì Thương Vân Tịch chết!
Khai Dương Quân lạnh nhạt nói:
- Pháp phái ta vốn muốn trừ hắn, mà hắn đã chết, chúng ta tự nhiên sẽ không truy cứu xuống. Vốn hắn lưu lại Vân Hải Thư Viện, Bạch Lộc Thư Viện ta là muốn bỏ, để tránh các ngươi bại hoại thanh danh của Bạch Lộc Thư Viện. Nhưng Thượng Thiên có đức hiếu sinh, Bạch Lộc Thư Viện ta cũng không muốn làm tuyệt, cho nên chúng ta nguyện yì cho các ngươi một cơ hội.
- Cơ hội này là, chỉ cần một câu của các ngươi, có thể đạt được hết thảy của Vân Hải Thư Viện cùng Vân Hải Thành, đúng không?
Ngọc Vô Song nói.
- Có trả giá mới có được, đạo lý này ngươi không hiểu sao?
Khai Dương Quân lạnh nhạt nói:
- Bằng không thì, vì sao Bạch Lộc Thư Viện ta phải cho không các ngươi một cơ hội có thể gia nhập Bạch Lộc Thư Viện? Ngươi phải biết, Bạch Lộc Thư Viện chúng ta vốn đối với chỗ này một chút hứng thú cũng không có. Mà bây giờ, vì các ngươi, chúng ta nguyện yì cho cơ hội này, cái này đối với các ngươi mà nói, là một cơ duyên cùng ban ân lớn lao!
Ngọc Vô Song không có để ý Khai Dương Quân, mà nhìn về phía Trác Giáo Tập nói: - Thương Viện Trưởng cả đời truy cầu, là trở lại Bạch Lộc Thư Viện. Nhưng hắn là hy vọng chúng ta có tôn nghiêm trở về, mà không phải như hiện tại bị người bố thí!
- Có tôn nghiêm trở về?
Khai Dương Quân cười lạnh nói:
- Như Thương Vân Tịch làm, không ngừng dẫn người đi tham gia Bạch Lộc Thư Viện thi đấu? Buồn cười chính là, kết quả các ngươi cũng nhìn thấy. Ngàn năm qua, hắn có lần nào không phải thảm bại quay về?
- Nhưng eo của chúng ta vẫn thẳng!
Ngọc Vô Song nhìn Trác Giáo Tập nói:
- Trác Giáo Tập, Dương Diệp sẽ không đồng ý.
- Không đồng ý?
Tần Nguyên cười lạnh nói:
- Không đồng ý cái kia còn không dễ làm? Trực tiếp giết là được!
Khai Dương Quân cũng nói:
- Các ngươi khả năng còn không biết tình cảnh của các ngươi, bây giờ là, chúng ta không phải trưng cầu ý kiến của các ngươi. Hiện tại bày ở trước mặt các ngươi chỉ có hai con đường, hoặc là quy thuận, hoặc là chết. Nói thật, muốn diệt Vân Hải Thư Viện các ngươi, căn bản không cần thư viện phái cường giả đến, chúng ta cũng đã đủ rồi.
Ngọc Vô Song còn muốn nói gì nữa, lúc này Trác Giáo Tập đột nhiên nói:
- Nha đầu, bốn người chúng ta quyết định, quy thuận!
Ngọc Vô Song biến sắc, sau đó nàng nói:
- Dương Diệp là Viện Trưởng, việc này do hắn để quyết định!
- Hiện tại hắn không phải!
Khai Dương Quân nhìn về phía Trác Giáo Tập nói:
- Vị Trưởng lão này, ngươi cứ nói đi?
Bốn người Trác Giáo Tập trâm mặc.
Hai đấm của Ngọc Vô Song chậm rãi nắm lại.
Trâm mặc tức cam chịul