Chương 2115: Ngươi càng yếu thế, hắn càng thoải mái! (2)
Chương 2115: Ngươi càng yếu thế, hắn càng thoải mái! (2)Chương 2115: Ngươi càng yếu thế, hắn càng thoải mái! (2)
Trong sáu người, thanh niên Cảnh Thu nói:
- Phạm Vân, không nghĩ tới Thanh Vân phái các ngươi cũng thu được Thiên Vũ tông mời!
- Đó là tự nhiên!
Nam tử Phạm Vân cười lạnh nói:
- Cảnh Thu, đã gặp ba huynh đệ chúng ta, các ngươi cũng cũng không cần đi Thiên Vũ tông.
Nói xong, nam tử áo đen vung tay phải lên, nói:
- Nam đều giết, đúng, Cảnh Vũ muội muội Cảnh Thu đừng giết. Hắc hắc...
- Hiểu!
Hai người sau lưng Phạm Vân cười lạnh, muốn ra tay, lúc này, đột nhiên Dương Diệp xuất hiện trước mặt Phạm Vân, đối phương còn chưa phục hồi tinh thân, cổ của hắn bị Dương Diệp siết chặt.
Tất cả mọi người ngây người.
Ánh mắt Phạm Vân mở to, trong mắt đầy kinh hãi.
Nhìn Phạm Vân một lát, Dương Diệp buông tay, nói: - Cút đi!
Hắn không biết Thu Sơn phái và Thanh Vân phái có ân oán gì, cũng không muốn biết. Sở dĩ ra tay chỉ vì nhìn ba người này không vừa mắt và trả nhân tình hỏi đường mà thôi.
Phạm Vân liếc mắt nhìn Dương Diệp, nói:
- Các hạ là ail
Dương Diệp không để ý tới đối phương, hắn nhìn đám người Cảnh Thu đang giật mình, nói:
- Ta tiễn các ngươi một đoạn đường!
Nghe được Dương Diệp nói thế, Cảnh Thu lập tức phục hồi tinh thân lại, hắn ôm quyền với Dương Diệp, nói:
- Đa tại
Dương Diệp gật đầu, hắn muốn đi, lúc này, đột nhiên Phạm Vân trâm giọng nói:
- Các hạ không đặt Thanh Vân phái vào mắt sao?
Dương Diệp quay đầu nhìn về phía Phạm Vân, nói:
- Ngươi nói câu nữa ta sẽ cắt đầu ngươi!
Nghe vậy, Phạm Vân biến sắc, hai đấm hắn nắm chặt, sắc mặt khó nhìn tới cực điểm, nhưng lại không dám nói lời nào.
Trong ánh mắt ba người Phạm Vân, một đoàn người Dương Diệp biến mất phía chân trời.
- Đa tại
Sau khi rời đi không lâu, Cảnh Thu ôm quyền với Dương Diệp, nói.
- Việc nhỏ, ta còn có việc, cáo từ trước.
Dương Diệp nói xong, hắn trực tiếp hóa thành kiếm quang biến mất phía chân trời.
- Thật nhanh!
Bên cạnh Cảnh Thu, nữ tử kia sợ hãi nói.
- Hắn thực chỉ là Bán Thánh cao cấp?
Một gã nam tử đưa ra nghi vấn.
- Hắn khẳng định đến từ thế lực cấp kim cương!
Một nam tử khác nói.
- Tốt, chúng ta đi nhanh đi!...
Thiên Vũ giới.
Giống Bạch Lộ giới, Thiên Vũ giới cũng có cư dân phụ thuộc vào mình, trong đó tòa thành lớn nhất Thiên Vũ giới tên là Thiên Vũ thành, mà Thiên Vũ thành tọa lạc tại chân núi Thiên Vũ tông.
Dương Diệp không có dừng lại tại Thiên Vũ thành quá lâu, hắn đi thẳng tới Thiên Vũ tông, đương nhiên, hắn cũng sẽ không hiển nhiên tiến vào Thiên Vũ tông. Hắn dùng Kiếm Vực cùng hắc ám pháp tắc che dấu, hắn phi thường thuận lợi tiến vào Thiên Vũ tông.
Dương Diệp không dám xâm nhập, dù sao cũng là thế lực cấp kim cương, không thể khinh thường và khinh địch.
Ẩn nấp trong Thiên Vũ tông hồi lâu, Dương Diệp không cảm nhận được Hiểu Vũ Tịch. Vào lúc Dương Diệp chuẩn bị tiếp tục xâm nhập, một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Ngày mai là lúc Mạc công tử tới đón dâu, các ngươi phải an bài xong xuôi, bảo đệ tử ngoại môn phải ăn mặc tốt vào, nếu có ai bị Mạc công tử nhìn trúng sẽ mang các ngươi đi, đó là vinh hạnh cả đời của các ngươi
Giọng nói này là của Lâm Nguyệt Âm!
- Lâm trưởng lão, nghe nói Mạc công tử có hơn mười thê thiếp, có phải là thật hay không?
Có người hỏi.
- Nam nhân có bản lĩnh, nữ nhân nhiều, đây không phải việc rất bình thường sao?
Lâm Nguyệt Âm nói.
- Vì sao Vũ Tịch sư muội không đồng ý gả cho Mạc công tử?
Lúc này, lại có người hỏi. - Con kỹ nữ kia là không biết điều!
Lâm Nguyệt Âm lạnh lùng nói:
- Mạc công tử nhìn trúng nàng, là phúc khí ba đời của nàng, nàng còn nhiều lần cự tuyệt, đúng là rượu mời không uống thích uống rượu phạt. Ngày mai nàng gả cũng phải gả, không gả cũng phải gải Tốt, các ngươi đi chuẩn bị cho ngày mai đi.
- Vâng!
Rất nhanh, Lâm Nguyệt Âm trở lại gian phòng của mình.
Vào lúc nàng đóng cửa, đột nhiên bóng dáng của nàng nhúc nhích, Lâm Nguyệt Âm cũng phát giác cảnh này, nàng biến sắc, muốn quay người, lúc này có kiếm quang xuất hiện tại yết hầu của nàng.
- Lâm trưởng lão, chúng ta lại gặp mặt. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ngươi nói gì với ta không?
Giọng nói của Dương Diệp vang lên bên tai Lâm Nguyệt Âm.
Nghe được giọng nói của Dương Diệp, sắc mặt Lâm Nguyệt Âm trắng bệch, sau đó thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch trên người Dương Diệp.