Chương 2174: Mạc gia muốn liêu mạng! (1)
Chương 2174: Mạc gia muốn liêu mạng! (1)Chương 2174: Mạc gia muốn liêu mạng! (1)
Dương Diệp xuất hiện ở bên trong gian phòng, trong đó ngoại trừ Bạch Tương Dao ra còn có một người trung niên mặc áo bào sang trọng, dáng vẻ có mấy phần tương tự với Bạch Tương Dao. Không cần phải nói, đây chính là phụ thân của Bạch Tương Dao.
- Dương công tử?
Trong mắt Bạch Tương Dao Có phần kinh ngạc. Rõ ràng, nàng không ngờ Dương Diệp lại đột nhiên xuất hiện.
Ánh mắt của người trung niên cũng nhìn Dương Diệp, không ngừng quan sát hắn.
Dương Diệp khẽ gật đầu với Bạch Tương Dao, nói:
- Xin lỗi, không ngờ đã liên lụy tới Bạch quản sự.
Hắn không ngờ được Thiên Vũ tông cùng Mạc gia lại biết vê Đế Vân Hạm, đồng thời còn điều tra ra được Đế Vân Hạm này là do Bạch Tương Dao cho hắn mượn. Tuy nhiên cũng đúng. Hắn nhiều lần xuất hiện ở Thiên Đô Thành, từng có vài lần lui tới cùng Bạch Tương Dao, lấy thực lực của Mạc gia muốn điều tra ra được Bạch Tương Dao cũng là chuyện bình thường.
- Là do ta sơ sótt
Bạch Tương Dao nói. Nàng cũng không ngờ được Mạc gia cùng Thiên Vũ tông điều tra ra được tới nàng, đồng thời còn tạo áp lực cho Bạch gia.
- Tiểu tử, ngươi không sợ ta bắt ngươi, đi giaho cho Mạc gia cùng Thiên Vũ tông sao? Phải biết rằng Thiên Vũ tông lúc này chỉ hận không thể ăn thịt của ngươi, uống máu của ngươi thôi!
Người trung niên mặc áo bào sang trọng đột nhidên nói.
- Có lợi cho ngươi sao?
Dương Diệp hỏi ngược.
- Tại sao lại không có lợi chứ? Nếu như bắt ngươi, Thiên Vũ tông cùng Mạc gia nhất định sẽ qua lại thân thiết cùncg Bạch gia ta, sau này Bạch gia ta cùng bọn họ làm ăn buôn bán, nhất định sẽ có rất nhiều lợi íchl
Người trung niên mặc áo bào sang trọng nói.
- Ta sợ ngươi không có mạng để hưởng thụ những cái lợi này thôi.
Dương Diệp nhìn thẳng vào người trung niên mặc áo bào sang trọng và nói.
Người trung niên mặc áo bào sang trọng nhìn Dương Diệp một lát, sau đó nói:
- Không hổ danh là người từng tiêu diệt Bán Đế, lấy thực lực của Bán Thánh ở trước mặt Bán Đế cũng không hề sợ hãi. Được lắm, ta cũng không nhiều lời vô ích. Lão phu không có hứng thú tham dự vào những chuyện tệ hại giữa thư viện Bạch Lộc ngươi cùng Mạc gia và Thiên Vũ tông. Ngươi trả lại Đế Vân Hạm, sau này hai chúng ta không thiếu nợ nhau.
- Không trải
Dương Diệp quyết đoán nói.
Người trung niên mặc áo bào sang trọng sửng sốt, sau đó nói:
- Tiểu tử ngươi có phải muốn chơi xấu không?
Dương Diệp liếc nhìn hắn, sau đó nhìn vê phía Bạch Tương Dao, nói:
- Bạch cô nương, thật xin lỗi vì đã liên lụy tới ngươi, đợi lát nữa ta sẽ cho người đưa Đế Vân Hạm tới.
Cho dù Đế Vân Hạm vô cùng quan trọng với hắn, nhưng hắn vẫn phải trả lại cho Bạch Tương Dao. hắn có thể vô sỉ có thể hạ lưu, có thể không biết xấu hổ với kẻ địch. Nhưng đối bằng hữu mình cũng làm vậy, thì làm người cũng không có ý nghĩa gì nữa. Dương Diệp đã xem Bạch Tương Dao làm bằng hữu, nên không thể làm vậy được.
- Tạm thời không cần trả lại!
Lúc này, Bạch Tương Dao bỗng nhiên nói.
Dương Diệp cùng này người trung niên mặc áo bào sang trọng đều sửng sốt, người trung niên mặc áo bào sang trọng vội vàng nói:
- Nha đầu, ngươi nói bậy bạ gì đó?
Bạch Tương Dao hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía người trung niên mặc áo bào sang trọng, nói:
- Phụ thân, Đế Vân Hạm này là của ta, ta có quyền cho người khác mượn I
- Đó là đồ cưới ta cho ngươi trước khi lập gia đình!
Người trung niên mặc áo bào sang trọng trâm giọng nói.
- Vậy không phải bây giờ nó là của ta sao?
Bạch Tương Dao nói.
- Ngươi...
Người trung niên mặc áo bào sang trọng chán nản.
Lúc này, Dương Diệp nói:
- Bạch cô nương, không cần thiết phải làm như vậy đâu. Cho dù không có Đế Vân Hạm, ta vẫn có thể dẫn theo học sinh của thư viện trở lại thư viện Bạch Lộc.
- Xem như tiểu tử ngươi còn có lương tâm!
Người trung niên mặc áo bào sang trọng trừng mắt với Dương Diệp nói. Bạch Tương Dao khẽ lắc đầu, nói:
- Nhưng ta tin tưởng có Đế Vân Hạm, ngươi có thể làm được rất nhiều chuyện. Chuyện này ta đã quyết định rồi, nếu như ngươi vẫn xem ta là bằng hữu thì đừng nói nữa.
- Nha đầu, ngươi muốn hãm hại phụ thân đúng không?
Người trung niên mặc áo bào sang trọng nói.
Bạch Tương Dao nhìn về phía người trung niên mặc áo bào sang trọng, nói:
- Phụ thân, Đế Vân Hạm là của Bạch gia ta, cho ai mượn là tự do của chúng ta, dựa vào cái gì mà người của Mạc gia cùng Thiên Vũ tông tới khoa tay múa chân? Còn cả Lý gia cùng Phạm gia nữa, chuyện này có liên quan gì với bọn họ chứ? Nếu như bọn họ nói Bạch gia chúng ta liên lụy tới thương hội, vậy thì tốt thôi, Bạch gia ta rời khỏi thương hội Vân Minh đi!
Rời khỏi thương hội Vân Minh!
Sắc mặt của người trung niên thoáng biến đổi, một lát sau, hắn cười gượng, nói:
- Ngươi và nhị nha đầu thật giống nhau, động một chút là đòi rời khỏi thương hội.
- Bây giờ thương hội đã sớm không có hòa hợp như năm đó, những lão bất tử bên trong thương hội kia trừ lục đục với nhau ra, còn có thể làm gì nữa? Nếu tiếp tục ở lại sẽ chỉ càng bất lợi cho Bạch gia chúng ta mà thôi!
Bạch Tương Dao nói.
- Ngươi đừng nói lảng sang chuyện khác, chuyện của thương hội chờ sau này sẽ xử lý thỏa đáng là được. Ngươi yên tâm đi, phụ thân ngươi không phải Isg loại người mềm yếu.
Người trung niên mặc áo bào sang trọng, nói:
- Bây giờ, chúng ta nên nói chuyện Đế Vân Hạm cùng tiểu tử này.
- Không có gì để nói cả, ta đã cho mượn rồi!
Thái độ của Bạch Tương Dao rất kiên quyết.
Người trung niên mặc áo bào sang trọng nói:
- Ta tôn trọng quyết định của ngươi!
Nghe vậy, Dương Diệp cùng Bạch Tương Dao đều sửng sốt, người này lại thay đổi chủ ý à?
Dường như biết suy nghĩ của hai người, người trung niên mặc áo bào sang trọng nói:
- Biết vì sao ta đột nhiên thay đổi chủ ý không? Bởi vì tiểu tử này biết suy nghĩ thay cho ngươi, điều này chứng minh tiểu tử này không phải là một người vô tình cùng ích kỷ. Nói thực thế một chút, tiểu tử này có tiềm lực rất lớn, sau này có lẽ có thể giúp Bạch gia ta. Đương nhiên, nếu như hắn là một người vô tình cùng ích kỷ, cho dù hắn tiềm lực lớn hơn nữa, ta cũng sẽ không tán thành. Theo cách nói của lão tổ tông, đầu tư cho một người thì trước hết phải xem đức tính, phải nhìn tiềm lực.
- Nhưng Mạc gia cùng Thiên Vũ tông...
Bạch Tương Dao khế nói.
- Bọn họ không làm gì được tai
Người trung niên mặc áo bào sang trọng, nói:
- Nhiều lắm chỉ không buôn bán trong phạm vi thế lực của bọn họ mà thôi. Về phần bên trong thương hội, bọn họ còn dám bãi miễn ta sao? Cho bọn họ mười lá gan, bọn họ cũng không dám.
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!
Lúc này, Dương Diệp bỗng nhiên nói.
Người trung niên mặc áo bào sang trọng xoay người nhìn vê phía Dương Diệp, nói:
- Ngươi cảm thấy mình rất mạnh, đúng không?
- Còn tạm được!
Dương Diệp nói.
- Ngươi cho rằng trước đó ta không phát hiện ra ngươi sao? Người trung niên mặc áo bào sang trọng lại nói. Dương Diệp liếc nhìn người trung niên mặc áo bào sang trọng, nói: