Chương 2178: Đao quân! Đao ra người không để lại! (1)
Chương 2178: Đao quân! Đao ra người không để lại! (1)Chương 2178: Đao quân! Đao ra người không để lại! (1)
Năm tên Bán Đế lại hơn năm trăm tên Thánh Giả cao cấp cùng một ngàn tên Thánh Giải
Đội hình như vậy, sợ rằng cho dù là thư viện Bạch Lộc còn chưa tách ra cũng khó có thể chống lại, nữa là bây giờ?
Còn chưa hoàn toàn khai chiến, nhưng khí thế của những người này đã ép cho người trong Bạch Lộ Thành cảm thấy không thở nổi.
- Khởi động trận pháp!
Lúc này, giọng nói của Tiêu Biệt Ly vang lên.
Tiêu Biệt Ly vừa dứt lời, tất cả mọi người trong thành lập tức trấn tĩnh lại. Các học sinh ẩn nấp ở bốn góc của Bạch Lộ Thành kết thủ ấn kỳ lạ. Tiếp theo, cả Bạch Lộ Thành bắt đầu chấn động mãnh liệt, đặc biệt là dưới nền đất Bạch Lộ Thành dường như có thứ gì đó muốn chui lên. Rất nhanh, bốn cột ánh sáng cực lớn từ trong bốn góc của thành phóng lên cao. Trong mỗi cột ánh sáng đều có một con thú lớn, trong đó theo thứ tự là một con rồng lớn màu xanh, một con phượng hoàng màu đỏ, một con rùa toàn thân màu xanh, vẫn có một con hổ thuần một màu trắng.
Cho dù mỗi con thú lớn đều là do năng lượng tập trung thành, nhưng lúc này chúng giống như thực thể, áp lực trong đó còn hoàn toàn không yếu hơn Bán Đất
- Tứ Tượng Trận!
Phía chân trời, Lý Lão Quải nhìn thấy bốn con thú lớn này thì khiếp sợ thất thanh kêu lên:
- Tiêu Biệt Ly, ngươi điên rồi. Ngươi tự nhiên lại lợi dụng địa mạch của Bạch Lộ Thành tập trung ra Tứ Tượng Thánh Thúi!
Địa mạch này tất nhiên chính là lực địa mạch dưới lòng đất Bạch Lộ Thành, tương đương với linh mạch, tuy nhiên không tốt như linh mạch thượng phẩm, nhưng thuộc về căn cơ của Bạch Lộ Thành.
Một khi địa mạch biến mất, như vậy Bạch Lộ Thành coi như hoàn toàn bị phá hủy. Bởi vì không có lực địa mạch, Bạch Lộ Thành sẽ từ từ mất đi sức sống, đồng thời sẽ bài xích linh khí, nói đơn giản một chút thì giống như một tòa thành bỏ hoang. Khi đó, bên trong Bạch Lộ Thành tuyệt đối không có khả năng xuất hiện nhân tài nữa.
Nói cách khác, cho dù hắn nhận được Bạch Lộ Thành này cũng chỉ là một tòa thành bỏ đi.
- Hủy địa mạch dù sao cũng hơn người trong một thành đều chất hết!
Tiêu Biệt Ly lạnh lùng liếc nhìn Lý Lão Quải, sau đó lại nói: - Mở ra tất cả trận pháp, người vào thành đều giết không chừa một tên!
Theo Tiêu Biệt Ly vừa dứt lời, trong thành lập tức xuất hiện từng màn ánh sáng màu xanh lam hình vòng tròn, bên trong những vòng tròn ánh sáng này không ngừng lóe ra từng chùm tia sáng bắn về phía đám người Mạc gia.
Cùng lúc đó, bốn Thánh Thú năng lượng ở bốn góc của Bạch Lộ Thành cũng đồng thời phát ra một tiếng gâm giận dữ, sau đó lao về phía đám người Mạc Thiên.
- Không chừa một tên? Tiêu Biệt Ly, khẩu khí của ngươi thật là lớn, chỉ với mấy trận pháp nát này mà ngươi đã muốn giết chết chúng ta sao? Ngươi suy nghĩ quá ngây thơ rồi!
Theo Mạc Thiên vừa dứt lời, ba gã trưởng lão Mạc gia phía sau hắn đã lập tức lao về phía bốn Thánh Thú năng lượng. Mạc Thiên cùng Lý Lão Quải lại nhìn vê phía Tiêu Biệt Ly cùng Tiêu Linh. Hai bên đều đang kìm chế lẫn nhau. Bất kỳ bên nào muốn hành động, bên kia nhất định sẽ ra tay. Tuy nhiên, lúc này hai bên đều không có ai ra tay cả.
Cho dù Thánh Giả cao cấp cùng Thánh Giả bình thường của thư viện Bạch Lộc không nhiêu bằng Mạc gia, Thiên Vũ tông và Pháp phái, nhưng nhờ các loại trận pháp trợ giúp, mọi người vẫn chống đỡ được hơn một ngàn năm trăm tên cường giả. Tuy nhiên cho dù là ai cũng nhìn ra, lúc này thư viện Bạch Lộc đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Cho dù bốn con Thánh Thú rất mạnh mẽ, nhưng còn xa mới là đối thủ của ba gã Bán Đế. Bởi vì bọn chúng dù sao cũng chỉ là một cơ thể bằng năng lượng, mà không phải là Thánh Thú thật. Mà những học sinh thư viện Bạch Lộc phía dưới dựa vào trận pháp trợ giúp có chống đỡ được những Thánh Giả cao cấp của Mạc gia, Thiên Vũ tông và Pháp phái, nhưng một khi trận pháp bị ép, như vậy tiếp theo chính là bọn họ chết!
Lực lượng cao cấp của hai bên chênh lệch thật sự quá xal
- Tiêu Biệt Ly, không ngờ được Nho phái ngươi cũng có ngày hôm nay?
Phía chân trời, Lý Lão Quải cười lạnh nhìn Tiêu Biệt Ly, trong lòng vô cùng sảng khoái. Trước đây, hắn cùng với Pháp phái bị đuổi ra ngoài. Bây giờ, hắn cùng với Pháp phái trở về cường thế như vậy, làm cho hắn cảm giác mở mày mở mặt và niềm vui khi được báo thù.
Tiêu Biệt Ly liếc nhìn Lý Lão Quải, khẽ nói:
- Dù thế nào Nho phái ta vẫn có thể đứng thẳng, là một con người. Mà Pháp phái ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là chó của Mạc gia. Ta thật không nghĩ ra, làm một con chó săn thì ngươi có gì để đắc ý chứ? Vẻ mặt Lý Lão Quải trâm xuống, hắn thông đồng với Mạc gia dĩ nhiên đã đồng ý với điều kiện của Mạc gia, nếu không Mạc gia căn bản không có khả năng trực tiếp khai chiến với thư viện Bạch Lộc, nhiều lắm sẽ chỉ bắt thư viện Bạch Lộc giao Dương Diệp ra, nhằm vào một mình Dương Diệp mà thôi. Bởi vì nếu như khai chiến, Mạc gia sẽ tổn thất rất lớn. Như bây giờ, từ khi Mạc gia khai chiến cùng thư viện Bạch Lộc tới nay đã chết một Bán Đế.
Mạc gia không ngốc, nếu không có đủ lợi ích, bọn họ làm sao có thể đi làm chuyện tổn hại tới lợi ích của mình chứ?
Mà lợi ích này dĩ nhiên chính là chuyện Lý Lão Quải hắn đã hứa với Mạc gia, cho dù hắn hứa cũng khó có thể tiếp nhận được, nhưng để có thể trở lại Bạch Lộ giới, một lần nữa đoạt lại tất cả những gì đã từng thuộc về Pháp phái, điều kiện gì cũng đáng giá.
Lý Lão Quải cười lạnh, nói:
- Tiêu Biệt Ly, ngươi chỉ giỏi miệng lưỡi thôi. Ta hi vọng lát nữa sẽ nhìn thấy tất cả đám người Nho phái ngươi chết thảm, tới lúc đó xem người còn nói gì được nữal
Tiêu Biệt Ly không nói gì thêm, hắn quay đầu lại nhìn lướt qua xung quanh, vẻ mặt lập tức trầm lên. Ở đó đã có nhiều trận pháp bị phá, rất nhiều học sinh thư viện Bạch Lộc bị giết. Tứ Tượng Thánh Thú bị ba gã Bán Đế của Mạc gia liên thủ tấn công, cơ thể càng lúc càng mờ ảo, giống như sẽ lập tức hoàn toàn biến mất vậy!
Hai tay Tiêu Biệt Ly chậm rãi nắm chặt lại.
Hai mắt Mạc Thiên nhắm hờ, nhưng hai tay sau lưng hắn cũng nắm chặt. Mà Lý Lão Quải bên cạnh hắn thì đang cười lạnh nhìn Tiêu Biệt Ly.
Âm!
Đúng lúc này, ngoài thành đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn. Tiếp theo, một cột ánh sáng màu đen lướt qua chân trời đánh về phía một Bán Đế của Mạc gia.
Cột ánh sáng màu đen có tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn đánh bất ngờ, bởi vậy tên Bán Đế Mạc gia kia lấy đã không kịp tránh né, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Âm!
Một tiếng động lớn vang lên. Trong ánh mắt của mọi người, Bán Đế của Mạc gia kia đã trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn về phía ngoài thành, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một vân hạm cực lớn. Mà ở trên vân hạm này là người mà tất cả mọi người đều quen thuộc.
Dương Diệp!
- Là Dương Diệp! Lúc này, có người thất thanh kêu lên.
Vào giây phút nhìn thấy Dương Diệp đó, chẳng biết tại sao có rất nhiều người ở đó lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không nhịn được hiện ra vẻ tươi cười.
Trên mặt Tiêu Biệt Ly cũng tươi cười, Tiêu Linh đứng bên cạnh nói:
- Xem đi, ta đã nói tiểu tử này sẽ trở lại mà. Hả, đám nhóc kia cũng về cùng nữa.
Tiêu Biệt Ly khẽ gật đầu, cho dù hắn hi vọng Dương Diệp dẫn theo học sinh của thư viện Bạch Lộc rời khỏi Trung Thổ Thần Châu, nhưng khi thấy đám người Dương Diệp trở về, trong lòng hắn vẫn vô cùng vui mừng.
Mạc Thiên cùng Lý Lão Quải cũng nhìn vê phía Dương Diệp, khi thấy Dương Diệp, vẻ mặt hai người đều trâm xuống. Đối với Lý Lão Quải, sở dĩ hắn cùng với Pháp phái biến thành chó nhà có tang, có thể nói đều là nhờ Dương Diệp ban tặng. Hắn nằm mơ cũng muốn giết Dương Diệp!