Chương 2351: Nếu nàng mở mắt, trời cũng mò mẫm! (1)
Chương 2351: Nếu nàng mở mắt, trời cũng mò mẫm! (1)Chương 2351: Nếu nàng mở mắt, trời cũng mò mẫm! (1)
Nghe được hai chữ này, Dương Diệp lập tức nghĩ tới U Minh điện.
Hắn quay đầu nhìn về phía nữ tử quần vải kia, do dự một chút, sau đó đi vê phía nữ tử quần vải. Hắn muốn xác nhận thoáng một phát, đối phương có phải điện hạ của U Minh điện không. Bởi vì bọn người Minh Nữ, hắn đối với U Minh điện kỳ thật vẫn có hảo cảm.
U Minh điện quỷ dị thần bí, ở chỗ này xuất hiện một vị điện hạ, cũng không phải là không được. Phải biết, hắn nhớ rõ Minh Nữ đã từng nói qua, rất nhiều điện hạ đêu không ở Linh giới. Hơn nữa lúc trước Minh Nữ cũng không phải ở Linh giới.
- Người làm cái gì!
Lúc này, Vân Bán Thanh đột nhiên chắn ở trước mặt Dương Diệp.
Dương Diệp nói:
- Ta đi tìm nàng hỏi ít chuyện.
- Ngươi điên rồi sao?
Vân Bán Thanh nói:
- Ngươi đi qua như vậy, ta dám cam đoan, ngươi còn chưa đi đến trước mặt nàng đã bị giết chết!
- Có ý tứ gì?
Dương Diệp khó hiểu.
Vân Bán Thanh nói:
- Biết rõ Vọng Hải Thành thành chủ Lý Thuân Phong không?
- Không biết!
Dương Diệp trung thực nói.
Khóe mắt Vân Bán Thanh co giật, nàng nhìn Dương Diệp nửa ngày, thấy Dương Diệp không tựa như nói dối, lập tức nói:
- Đây là một vị Đế Giả đỉnh phong, nhưng hắn rất tôn kính Manh Nữ này, cực kỳ tôn kính! Cái này đã đủ để nói rõ rất nhiêu vấn đề rồi, không phải sao?
Dương Diệp nói:
- Ta chỉ là đi hỏi ít chuyện.
- Trước kia có người cũng muốn đi tìm nàng hỏi ít chuyện, kết quả ở trên biển nhiều hơn một cỗ thi thểt
Vân Bán Thanh lạnh nhạt nói.
- Là nàng giết sao?
Dương Diệp hỏi. Vân Bán Thanh lắc đầu nói:
- Người Vọng Hải Thành giết!
Dương Diệp trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Manh Nữ, hắn bắt đầu huyền khí truyền âm, nhưng rất nhanh, hai mắt Dương Diệp nhắm lại, bởi vì huyền khí truyên âm của hắn còn chưa tới trước mặt Manh Nữ mười trượng đã biến mất.
Nữ nhân này không đơn giản!
Dương Diệp nhìn Manh Nữ hồi lâu, sau đó lại hỏi:
- Nàng ngồi ở chỗ kia là muốn làm gì?
- Không biết!
Vân Bán Thanh ngẩng đầu nhìn Manh Nữ nói:
- Nghe nói, rất sớm trước kia, mỗi ngày nàng đều đến ngồi ở chỗ này, thẳng đến trời tối mới rời đi. Không có người biết vì cái gì nàng làm như vậy! Bất quá, có một câu ca dao, cũng không biết có phải là đang nói nàng hay không.
- Ca dao?
Dương Diệp nói.
Vân Bán Thanh nhẹ gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói:
- Xuân hạ thu đông, hắn ngày đêm khổ luyện, thề phải lên được Kiếm Thần điện. Là thanh mai trúc mã của nàng, hai nhỏ vô tư ở bên nhau.
Mộc trâm (*cài tóc) quân vải một đôi mắt, nhìn hắn một năm rồi lại một năm.
Tiên đưa phu quân đến độ khẩu, nàng nói cả đời chờ đợi ngươi.
Hắn nói chờ ta đề danh ở Kiếm Thần Cung, nhất định không cô phụ nàng.
Mười tám năm chờ đợi, đổi lấy một tờ di thư.
Hắn nói sẽ mỗi ngày chải tóc cho ta.
Nhìn hoa mai nở, nhìn tuyết đông tàn.
Trăm năm chờ đợi, mắt nàng đã mù.
Ahl
Thời điểm nàng mở mắt, trời cũng vì nàng mò mẫm.
Ngâm xong, Vân Bán Thanh có chút cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dương Diệp trâm mặc nửa ngày, sau đó nói:
- Nàng đã đợi một trăm năm?
Vân Bán Thanh nhìn hắn một cái nói:
- Đâu chỉ trăm năm. Thời điểm nàng ở chỗ này, khi đó còn không có Vọng Hải Thành. Nàng đến tột cùng ở chỗ này chờ bao lâu, không có ai biết. Đương nhiên, cũng không ai có thể xác định bài hát thảo luận có phải là nàng hay không. Bất quá, nàng khẳng định không phải người bình thường. Cho nên ngươi tốt nhất đừng đi quấy rầy nàng!
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua Manh Nữ, nữ nhân này cho hắn cảm giác thật kỳ diệu, bởi vì hắn cảm thụ không đến bất luận một điểm khí tức gì của nữ nhân này. Nếu như nàng là huyền giả, trên người nàng hoặc nhiều hoặc ít nhất định sẽ có huyền khí chấn động, nhưng ở trên người nàng không có. Nàng cho người cảm giác, nàng là một người bình thường!
Đương nhiên, không có người sẽ cảm thấy nàng là một người bình thường. Một người có thể làm cho Đế Giả cảnh đỉnh phong tôn kính, sẽ là một người bình thường sao?
Đối với Dương Diệp mà nói, hắn càng muốn biết đối phương có phải điện hạ của U Minh điện hay không!
Do dự một chút, hắn chuẩn bị đi qua hỏi, đúng lúc này, Vân Bán Thanh ở bên cạnh hắn đột nhiên nói:
- Đế Hải Hạm đến rồi!
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa một hải hạm như đại sơn xuất hiện ở trên mặt biển. Tốc độ của hải hạm cực nhanh, không đến một lát liên đi tới trước mặt mọi người.
Sau khi hải hạm ngừng bờ, mười mấy người từ trên hải hạm đi xuống. Trong những người này, thực lực thấp nhất đều là Bán Đế, còn có ba tên Đế Giả. Bất quá lúc này, mười mấy người này sắc mặt đều có chút khó coi.
Mười mấy người không cùng bất luận kẻ nào nói chuyện, sau khi đi xuống liên biến mất ở trong tâm mắt mọi người.
- Nghe nói vừa rồi đi di chỉ Kiếm Thần Cung, có hơn tám trăm người, hiện tại chỉ trở vê mười mấy người, trong đó Đế Giả có hơn mười vị, bây giờ trở về chỉ có ba tên.
Bên cạnh Dương Diệp, Vân Bán Thanh đột nhiên nói.
Dương Diệp nhìn thoáng qua Vân Bán Thanh, thực lực của Vân Bán Thanh là Bán Đế, không tính yếu, nhưng tuyệt đối không cao. Có thể nói, đối phương đi Kiếm Thần đảo, tỷ lệ có thể trở về rất nhỏ. Do dự thoáng một phát, Dương Diệp nói:
- Kỳ thật ngươi có thể đến Đế Giả lại đi!
- Vì cái gì không nói đến Hư giả lại đi?
Vân Bán Thanh nói.
Dương Diệp cười cười nói:
- Chỉ là một đề nghị, không có ác ý!
Vân Bán Thanh nhìn Dương Diệp một cái nói:
- Ở bên ngoài, không có tài nguyên tu luyện, muốn tu luyện đến Đế Giả, không biết đến ngày tháng năm nào. Đi Kiếm Thần đảo, không chừng có thể được chút kỳ ngộ, cải biến vận mệnh thoáng một phát. Không có kỳ ngộ, tùy tiện đạt được một bảo vật hoặc huyền kỹ Đế cấp, cũng có thể ăn cả đời.
Dương Diệp nhìn lướt qua mọi người trong tràng, không cần phải nói, trong những người này, rất nhiều người có lẽ đều nghĩ giống như Vân Bán Thanh. Xác thực, nếu như có thể đạt được một bảo vật Đế cấp, đối với những người này mà nói, quả thật có thể ăn cả đời. Một bảo vật Đế cấp, lấy ra đi bán, ít nhất cũng phải tâm mười vạn Tử Tinh Thạch! Đây là giá cả bảo thủ! Phải biết, bảo vật Đế cấp, ở đại lục hiện tại, cái kia là cực kỳ hi hữu!
- Đi Kiếm Thần đảo lên thuyền!
Lúc này, trên hải hạm đột nhiên truyên đến một giọng nói.
Rất nhanh, mọi người chung quanh đi đến hải hạm. Dương Diệp phát hiện, mỗi người lên thuyên đều phải trước giao Tử Tinh Thạch, số lượng là một ngàn!
Một người giao một ngàn!
Thần sắc của Dương Diệp động dung, tuy một ngàn rất ít, nhưng chung quanh có ít nhất hơn ngàn người ah! Một chuyến liên không sai biệt lắm là mười vạn Tử Tinh Thạch!
Hắn nguyên bản cảm giác mình cực kỳ giàu có, nhưng hiện tại xem ra... - Đi thôi
Bên cạnh Dương Diệp, Vân Bán Thanh nói.
Dương Diệp thu hồi suy nghĩ, đi theo Vân Bán Thanh giao một ngàn Tử Tinh Thạch lên hải hạm.
Sau khi tất cả mọi người lên hải hạm, một lão giả xuất hiện ở trước mặt mọi người nói:
- Chư vị, tại hạ Vọng Hải Thành quản sự Tần Tam Vọng. Chắc hẳn chư vị cũng biết quy củ của Vọng Hải Thành ta, bất quá ta vẫn phải nói một lần, trên hải hạm không được động thủ. Chư vị nếu có ân oán gì, kính xin xuống hải hạm lại giải quyết, nếu không, đừng trách Vọng Hải Thành ta không nể mặt.
Mọi người tự nhiên sẽ không đi trêu chọc đối phương, nhao nhao gật đầu.
Thấy mọi người gật đầu, Tân Tam Vọng khẽ gật đầu, sau đó muốn thúc dục vân hạm, lúc này xa xa đột nhiên truyên đến một giọng nói:
- Chậm đãi
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đoàn người rất nhanh chạy đến, cầm đầu chính là một thanh niên nam tử, mà ở sau lưng người này, là ba tên lão giả.