Chương 2371: Nghe nói qua Dương Diệp sao? (1)
Chương 2371: Nghe nói qua Dương Diệp sao? (1)Chương 2371: Nghe nói qua Dương Diệp sao? (1)
Nhìn thấy mọi người sửng sốt, Dương Diệp đột nhiên cười nói:
- Nói giốn đấy, kỳ thật ta chính là Bán Đất
Nghe vậy, thân sắc mọi người khôi phục bình thường, Lâm Hoang nói:
- Ta liên nói, trên đời này ai dám dùng thực lực Thánh Giá cảnh tới Kiếm Thần đảo? Ân, thiếu chút nữa quên Kiếm Minh minh chủ Dương Diệp, dùng thực lực của hắn ngược lại có thể, đáng tiếc cho hắn một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám tới Kiếm Thần đảo, Diệp huynh người nói có đúng hay không?
Dương Diệp cười nói:
- Có lẽ al
Lâm Hoang nhìn Dương Diệp một cái, cười nói:
- Diệp huynh có lẽ nghe qua Dương Diệp kia?
Dương Diệp nhẹ gật đầu nói:
- Nghe qual
- Đều nói hắn có thể dùng tu vi Thánh Giả nhẹ nhõm giết đế, ngươi cảm thấy việc này là thật, hay bị khuyếch đại quá phận?
Lâm Hoang hỏi. Dương Diệp nói:
- Hẳn là thật aI
Lâm Hoang lắc đầu nói:
- Lời ấy sai rồi! Dương Diệp kia có lẽ thật có thể giết đế, nhưng tuyệt đối không thể như đồn đãi nhẹ nhõm giết đết
- Vì cái gì?
Dương Diệp hỏi.
- Bởi vì ta ở Thánh Giả cảnh cùng cường giả Đế Giả cảnh giao thủ qual
Lâm Hoang nói xong, hắn nhìn thoáng qua Vân Bán Thanh, sau đó lại nói:
- Cường giả Đế Giả cảnh cùng Thánh Giả cảnh ở giữa chênh lệch, căn bản không phải có thể dùng ngoại vật để đền bù. Ta lúc đầu cùng cường giả Đế Giả cảnh giao thủ, uy áp của hắn ta cơ hồ không cách nào chống lại, bất quá, ta cũng cùng cường giả Đế Giả cảnh giao thủ ít nhất trăm chiêu.
Nói đến đây, Lâm Hoang lại nhìn thoáng qua Vân Bán Thanh, sau đó lại nói:
- Đương nhiên, đối với ta hiện tại mà nói, cường giả Đế Giả cảnh cũng chỉ như vậy. Dương Diệp nhìn thoáng qua Lâm Hoang cùng Vân Bán Thanh, ngay từ đầu hắn còn cho là mình có phải bại lộ hay không, bằng không thì vì sao Lâm Hoang một mực đàm luận hắn? Hiện tại hắn xem như minh bạch, Lâm Hoang quấn một vòng lớn như vậy, mục đích là vì dẫn xuất chính hắn!
Dương Diệp lắc đầu, không có nói nhảm, bước đi nhanh hơn.
Vân Bán Thanh nhìn thoáng qua Lâm Hoang nói:
- Lâm công tử có thể dùng Bán Đế đối kháng Đế Giả, ở Minh Ngục đại lục, coi như là tuyệt thế thiên tài ít có rồi.
Lâm Hoang khiêm tốn nói:
- Ở đâu, đại lục thiên tài vô số, như ta chỉ có thể coi là bình thường!
- Lâm huynh, ngươi nói như vậy, chúng ta chẳng phải chỉ có thể coi là phế vật sao?
Lúc này, một nam tử mặc hắc bào nhìn thoáng qua Vân Bán Thanh, cười nói:
- Vân cô nương, kỳ thật Lâm huynh tương đối ít nổi danh, Lâm huynh hắn cũng không phải có thể đối kháng Đế Giả, mà là có thể chém giết Đế Giả, ở Kim Châu thành chúng ta, hắn là đệ nhất thiên tài, hơn nữa còn là nhân vật thiên tài nhất trong lịch sử của Kim Châu thành từ trước đến nay! Vân Bán Thanh nhìn thoáng qua Lâm Hoang nói:
- Lâm công tử thực lực phi phàm, tương lai hẳn là một phương cự phách của đại lục!
Nghe được Vân Bán Thanh nói, Lâm Hoang mỉm cười:
- Vân cô nương quá khenl
Nói xong hắn nhìn lướt qua bốn phía nói:
- Vân cô nương, trong thành này không yên ổn, không bằng về sau ngươi theo chúng ta a. Ngươi yên tâm, có chúng ta ở đây, tất nhiên bảo vệ ngươi chu toàn!
Vân Bán Thanh không có trả lời, mà nhìn về phía Dương Diệp nói:
- Diệp huynh, ngươi cảm thấy thế nào?
Thấy thế, biểu lộ của Lâm Hoang có chút cứng đờ, sau đó nhìn về phía Dương Diệp nói:
- Đương nhiên, Diệp huynh là bằng hữu của Vân cô nương, tự nhiên cũng có thể cùng chúng ta chung một chỗi
Dương Diệp cười nói:
- Tự do đã quen, không thích hợp tụ bây!
Lúc này, nam tử áo đen đột nhiên lạnh nhạt nói:
- Thứ cho ta nói thẳng, dùng thực lực của các hạ, ở trong Kiếm thành tùy thời có khả năng bị giết a.
- Vũ Mạt huynh, ngươi sao có thể nói như vậy?
Lâm Hoang nhìn thoáng qua nam tử áo đen nói:
- Người có chí riêng, Diệp huynh đã ưa thích một người, chúng ta cân gì phải cưỡng cầu?
Nói xong, hắn nhìn vê phía Vân Bán Thanh nói:
- Vân cô nương.
Vân Bán Thanh nói:
- Lâm huynh, hảo ý của ngươi tâm lĩnh. Ta quyết định đi theo Diệp huynhl
Nghe vậy, biểu lộ của Lâm Hoang triệt để cứng ngắc, còn có chút khó coi, một lát sau hắn nói:
- Vân cô nương, ngươi cũng thấy đấy, Kiếm thành rồng rắn lẫn lộn, người nào cũng có, mà ngươi lại là một nữ nhân, thứ cho ta nói thẳng, Diệp huynh khả năng không cách nào bảo hộ ngươi. Đi theo chúng ta, ngươi không chỉ an toàn, đến lúc đó chúng ta ở Kiếm Thần Cung nếu như đạt được bảo vật, Vân cô nương ngươi cũng có phần!
Vân Bán Thanh khẽ lắc đầu nói:
- Lâm huynh hảo ý, ta tâm lĩnh. Bất quá ta vẫn quyết định đi theo Diệp huynh!
- Vân cô nương, đây là một phen hảo ý của Lâm huynh, ngươi cân gì phải cự tuyệt?
Lúc này Vũ Mạt nói.
- Các hạ cần gì phải ép buộc chứ?
Vân Bán Thanh nhìn thoáng qua Vũ Mạt.
Vũ Mạt nhíu mày:
- Vân cô nương, lời nói không dễ nghe, không có chúng ta bảo hộ, hai người các ngươi ở trong thành này chỉ sợ sống không quá một canh giờ! Mà Vân cô nương ngươi...
- Được rồi!
Lúc này Lâm Hoang đột nhiên nói:
- Vân cô nương tâm ý đã quyết, ta cũng không nói thêm gì rồi. Sắc trời đã tối, hai vị cũng không có nơi đặt chân, trước hết tạm thời đến trụ sở của chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng mai hai vị lại rời đi, như thế nào?
Vân Bán Thanh nhìn vê phía Dương Diệp, Dương Diệp cười cười nói:
- Được rồi, tự chúng ta tùy tiện tìm một chỗ đặt chân sẽ đến!
Nói xong, Dương Diệp nhìn về phía Vân Bán Thanh nói: - Chúng ta đi thôi!
Nói xong, Dương Diệp quay người rời đi. Dương Diệp hắn không thích người khác bố thí! Vân Bán Thanh nhìn Lâm Hoang thi lễ nói: