Chương 2372: Nghe nói qua Dương Diệp sao? (2)
Chương 2372: Nghe nói qua Dương Diệp sao? (2)Chương 2372: Nghe nói qua Dương Diệp sao? (2)
- Trước kia đa tạ Lâm công tử tương trợ, nhân tình này ngày sau Bán Thanh sẽ trải
Nói xong, Vân Bán Thanh quay người đuổi kịp Dương Diệp.
Nhìn Dương Diệp cùng Vân Bán Thanh rời đi, Lâm Hoang nhíu mày, lúc này Vũ Mạt lạnh lùng nói:
- Nữ nhân này thật không biết phân biệt, còn có nam nhân kia, ta thật muốn trực tiếp giết chết hắn, cái đồ chơi gì, cho hắn chút mặt mũi, hắn còn không biết xấu hổ.
Lâm Hoang thu hồi ánh mắt nói:
- Yên tâm, đợi tí nữa bọn hắn sẽ cầu trở lại tìm chúng tal
- Nam tử kia có chút bất phàm, phải cẩn thận một chút!
Lúc này, cường giả Đế Giả cảnh đột nhiên nói.
Lâm Hoang nhìn về phía lão giả nói:
- Vì sao Vân lão nói như vậy?
Lão giả khẽ lắc đầu nói:
- Trực giác!
Nghe vậy, Lâm Hoang cười cười nói: - Yên tâm, ta sẽ không khinh địch! Đối phương có thể đến nơi đây, khẳng định cũng có chút bổn sự.
Vân lão nhẹ gật đầu, không có nói chuyện.
- Chúng ta đi thôi!
Lâm Hoang nói.
- Các ngươi đi vê trước đi, ta đi nghe ngóng một ít chuyện.
Vũ Mạt nói xong thân hình khẽ động, biến mất ở trong tràng.
Lâm Hoang do dự, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này, sắc trời dần tối, Dương Diệp cùng Vân Bán Thanh chậm rãi đi ở trên đường phố, ở dưới quang ảnh nhàn nhạt, bóng dáng của hai người bị kéo càng ngày càng dài.
- Thật xin lỗi!
Vân Bán Thanh nói.
- Làm gì xin lỗi?
Dương Diệp cười nói.
Vân Bán Thanh nói khẽ:
- Hắn vì hấp dẫn chú ý của ta, bởi vậy khắp nơi nhằm vào ngươi, bây giờ khả năng còn hận ngươi rồi.
Dương Diệp nhìn Vân Bán Thanh nói: - Lâm Hoang kia rõ ràng cho thấy thích ngươi, ta có chút hiếu kỳ, Lâm Hoang kia ngay cả diện mục thật của ngươi cũng không thấy, vì sao hắn có thể như vậy?
Vân Bán Thanh nhìn Dương Diệp nói:
- Ngươi cảm thấy, ta là mỹ nữ hay xú nữ?
Dương Diệp không nghĩ tới Vân Bán Thanh hỏi vấn đề này, lập tức ngẩn người, sau đó đánh giá Vân Bán Thanh nói:
- Ta cảm thấy ngươi là mỹ nữ!
Dáng người của Vân Bán Thanh vô cùng tốt, con mắt như nước trong veo, là nam nhân đều sẽ cảm thấy nàng là mỹ nữ.
- Hắn cũng nghĩ ta là mỹ nữ!
Vân Bán Thanh nói:
- Rất nhiều nam nhân đối với nữ nhân, đều có tham muốn giữ lấy rất mạnh. Có nam nhân, vì đạt được nữ nhân, sẽ dùng thủ đoạn đàng hoàng truy cầu, mà có sẽ chơi cứng rắn, còn có chơi âm mưu. Hắn mới đầu là âm mưu, sau đó lại bắt đầu đổi thủ đoạn đàng hoàng, hiện tại, có lẽ không chuẩn muốn tới cứng rắn rồi.
- Âm mưu sao? Có ý tứ gì?
Dương Diệp khó hiểu.
Dương Diệp nhìn thoáng qua Vân Bán Thanh nói: - Ngươi rất lợi hại aI
Biết rõ bị đối phương gài bẫy, nhưng nàng vẫn mặt không đổi sắc, có thể cùng đối phương lá mặt lá trái, phân tâm tính cùng chỉ số thông minh này...
Vân Bán Thanh trâm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Ta sinh ra ở Vân gia, tuy là con gái gia chủ đương thời, nhưng lại không có thân phận, cũng không có ai cho rằng ta là Vân gia tiểu thư. Nếu như không có não, khả năng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Nói xong, nàng nhìn Dương Diệp nói:
- Trước kia bọn hắn không cho ta học võ, nhưng lại không ngăn cản ta đi học tập quản lý sự vụ, bởi vì bọn hắn cảm thấy quản lý nội vụ rất tốt, nếu như không có thực lực, cũng chỉ là phế nhân. Cái này với ta mà nói, lại là một cơ hội, một cơ hội sống sót. Ở dưới cố gắng của ta, nội vụ của Vân gia bị ta quản càng ngày càng tốt, một ít sinh ý ở Ẩn Vực cũng càng lúc càng lớn, cho nên tự mình vụng trộm tập võ bị phát hiện, bọn hắn cũng không có làm gì ta. Còn nữa, mười mấy năm qua, nhân tài trong Vân gia cơ hồ đều là ta đề bạt, trong đó đại bộ phận đều là tâm phúc của ta.
Dương Diệp nhìn thoáng qua Vân Bán Thanh nói:
- Ngươi là muốn nói với ta, ngươi là một người có giá trị, đúng không? Vân Bán Thanh nhìn Dương Diệp, không nói gì.
Dương Diệp lại nói:
- Ngươi muốn ta đi cứu mẹ cùng đệ đệ của ngươi, còn nữa, ngươi sợ ta ở chỗ này đột nhiên bỏ ngươi, đúng không?
Vân Bán Thanh trâm ngâm một lát, sau đó nhẹ gật đầu.
Dương Diệp nói:
- Vân cô nương, ngươi cần ta trợ giúp, mà ta cũng cân trợ giúp của ngươi, chúng ta liên thủ, xem như hỗ trợ cùng có lợi.
Vân Bán Thanh khẽ lắc đầu nói:
- Ta đối với ngươi, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng nếu như ta không có trợ giúp của ngươi, mẫu thân cùng đệ đệ của ta quyết không có cơ hội sống, ngay cả ta cũng sẽ chết.
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Dương Diệp nói:
- Ta ngoại trừ năng lực quản lý, thì không có cái khác có thể được ngươi coi trọng. Nếu như nói còn có, cái kia chính là thân thể này, nếu như ngươi cần, tùy thời có thể cầm lấy.
Nói xong, Vân Bán Thanh thò tay hái khăn che mặt xuống.
Da như tuyết bạch, mặt như bông sen, ngũ quan tinh xảo đến cơ hồ hoàn mỹ, cho dù Dương Diệp bái kiến rất nhiều nữ tử xinh đẹp, nhưng nhìn thấy dung nhan của Vân Bán Thanh, cũng không khỏi kinh diễm!
- Chậc chậc, Lâm huynh nói không sai, ngươi quả nhiên là một mỹ nữ, Lâm huynh thật tinh mắt ah!
Đúng lúc này, một nam tử đột nhiên từ nơi hẻo lánh đi ra.
Người tới không phải người khác, đúng là Vũ Mạt!
Ánh mắt Vũ Mạt rơi vào trên người Vân Bán Thanh, trong mắt tham lam không chút nào che dấu.
Vân Bán Thanh nhìn thoáng qua Vũ Mạt, mang khăn che mặt lên, sau đó nàng thối lui đến sau lưng Dương Diệp.
Ánh mắt Vũ Mạt rơi vào trên người Dương Diệp, cười nói:
- Ta người này rất nhân từ, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, cho ngươi ba tức, lập tức biến mất, bằng không thì ta cho ngươi biết chữ chết viết như thế nào!