Chương 2374: Ngươi, là cái khỉ gì? (2)
Chương 2374: Ngươi, là cái khỉ gì? (2)Chương 2374: Ngươi, là cái khỉ gì? (2)
Dương Diệp cười cười, sau đó con mắt chậm rãi đóng lại.
Một bên, Vân Bán Thanh nhìn Dương Diệp một cái, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Trong tràng yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ ngẫu nhiên phật qua.
Thời gian từng điểm từng điểm trôi qua, rất nhanh đến đêm khuya.
Đột nhiên, một bóng đen nhảy lên tầng cao nhất, sau đó bay tới vị trí của Dương Diệp, bóng đen vừa hạ xuống trước mặt Dương Diệp, con mắt Dương Diệp đột nhiên mở ra, hắc ảnh kia biến sắc, sau một khắc, yết hầu hắn bị Dương Diệp nắm.
Két sát
Bóng đen đầu nghiêng một cái, trực tiếp tuyệt khí bỏ mình.
Rất nhanh, một cỗ thi thể từ trên tầng cao nhất bay ra. Cùng lúc đó, một nhân ảnh cũng từ tâng cao nhất nhảy ra, sau đó ở bốn phía không ngừng vang lên âm thanh két sát.
Một lát sau, hết thảy khôi phục bình tĩnh.
Đạo nhân ảnh này tự nhiên là Dương Diệp, tay cầm một cỗ thi thể vứt trên mặt đất, ánh mắt Dương Diệp nhìn lướt qua bốn phía, những người đang âm thầm ẩn núp kia rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Dương Diệp thu hồi ánh mắt, thả người nhảy lên, về tới tâng cao nhất, hắn nhìn thoáng qua Vân Bán Thanh giống như đã ngủ say, sau đó tựa vào vách tường, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Thời điểm Dương Diệp nhắm mắt, Vân Bán Thanh đột nhiên mở mắt, nàng nhìn Dương Diệp, sau đó lại lần nữa nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Dương Diệp cùng Vân Bán Thanh đi xuống lầu các.
- Kiếm Thần Cung ở phía sau Kiếm thành mấy vạn dặm, Kiếm Thần Cung rất lớn, so với Kiếm thành thì lớn hơn vô số lần, bất quá rất nhiêu kiến trúc của Kiếm Thần Cung đã sụp đổ, bởi vậy, căn bản không có đường, muốn đi vào chỗ sâu trong Kiếm Thần Cung, chỉ có dựa vào mình lục lọi. Còn có ở chỗ kia, kiếm ý trùng thiên, những kiếm ý mất trật tự kia rất đáng sợ, nếu như không cẩn thận bị chúng nhằm vào, Đế Giả cũng có thể sẽ vẫn lạc.
Vân Bán Thanh vừa đi vừa nói:
- Trừ đó ra, nghe đồn ở trong chỗ sâu còn có oán linh, là linh hôn của cường giả Kiếm Thần Cung chết đi, những cái này cực kỳ nguy hiểm, nếu như không cẩn thận gặp được, căn bản là thập tử vô sinh. Còn có, Kiếm Thần Cung khắp nơi che kín các loại kiếm trận, tuy những kiếm trận này đã không trọn vẹn, nhưng uy lực y nguyên không thể khinh thường, về phần những kiếm trận còn nguyên vẹn, vậy thì kinh khủng hơn rồi. Tóm lại, chúng ta phải cẩn thận.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn xa xa nói:
- Chỉ cần đi vào Kiếm Thần Cung, với ta mà nói, không phải nguy hiểm, mà là an toàn.
Vân Bán Thanh nheo mắt, nàng nhìn Dương Diệp một cái, không nói gì, chỉ là bàn tay như ngọc trắng chậm rãi nắm lại.
Đúng lúc này, Dương Diệp cùng Vân Bán Thanh đột nhiên ngừng lại, bởi vì ở trước mặt bọn họ đứng hơn hai mươi người, câm đầu chính là một nam tử đầu trọc tay câm đại búa.
Đều Là Bán Đết
- Huynh đệ của ta là ngươi giết?
Ánh mắt của nam tử đầu trọc rơi vào trên người Dương Diệp.
- Huynh đệ ngươi?
Dương Diệp nhíu mày.
- Chính là hắn!
Lúc này, một thanh niên bên cạnh nam tử đầu trọc nói:
- Tối hôm qua thi thể nhị ca là bị hắn từ trên lâu ném xuống!
- Nguyên lai là hắn ahI Dương Diệp nhẹ gật đầu nói:
- Hắn xác thực là ta giết!
- Ai con mẹ nó cho ngươi lá gan giết huynh đệ của ta?
Nam tử đầu trọc nhìn hai người Dương Diệp, âm thanh hung dữ nói:
- Nữ đừng giết chết, nam cũng đừng giết chết, lưu một hơi cho tai
Thanh âm rơi xuống, hai người bên cạnh hắn lập tức bắn ra, vọt tới Dương Diệp cùng Vân Bán Thanh. Nhưng hai người vừa lao ra, sau một khắc liên bay ngược ra ngoài, trong quá trình bay ngược thân thể hóa thành một bãi thịt nát.
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt bọn người nam tử đầu trọc đại biến, mà lúc này, Dương Diệp xuất hiện ở trước mặt nam tử đầu trọc, đồng tử của nam tử đầu trọc co rụt lại, sau đó búa trong tay mạnh mẽ bổ về phía Dương Diệp.
Bành!
Thời điểm búa cách đầu Dương Diệp còn có mười cen-ti-mét, lập tức dừng lại. Bởi vì tay của Dương Diệp nắm chặt lưỡi búal
Nam tử đầu trọc hoảng hốt, mà lúc này, búa trong tay hắn trực tiếp thoát tay, sau đó Dương Diệp nắm búa mạnh mẽ bổ một phát.
Động tác giống như hắn lúc trước, nhưng kết quả lại không đồng dạng!
Xùy-I
Nam tử đầu trọc bị phách thành hai nửa, vô số máu tươi nội tạng rơi vãi trên đất.
Những người bên cạnh bị dọa ngốc, thời điểm bọn hắn phục hồi tinh thần lại, tiếng xé gió bỗng nhiên vang lên, sau đó cái búa bay tới bọn hắn.
Mấy tức sau, hơn hai mươi cỗ thi thể nằm ở trên đường phố.
Dương Diệp phủi tay, sau đó nhìn về phía Vân Bán Thanh nói:
- Chúng ta đi thôi!
Vân Bán Thanh nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ gật đầu, đuổi kịp Dương Diệp.
- Ngươi quá bạo lực!
Một lát sau, Vân Bán Thanh bỗng nhiên nói.
- Bạo lực càng dễ giải quyết sự tình!
Dương Diệp nói xong, nhìn thoáng qua Vân Bán Thanh nói:
- Ngươi cảm thấy bọn hắn đáng thương sao?
Vân Bán Thanh lắc đầu nói:
- Người của bọn hắn tối hôm qua đánh chủ ý chúng ta, nếu như thực lực của chúng ta yếu, thê thảm không phải bọn hắn, mà là chúng ta.
Dương Diệp nói:
- Mọi người đều thích đồng tình kẻ yếu, thật tình không biết, rất nhiều kẻ yếu căn bản không đáng đồng tình, bởi vì nếu bọn hắn có cơ hội, có thể so với rất nhiều người còn muốn tàn nhẫn, ngoan độc!
Vân Bán Thanh khẽ gật đầu, không có nói chuyện, bước nhanh hơn.
Đã qua hồi lâu, hai người tới trước cửa thành, thời điểm hai người muốn ra khỏi cửa thành, đột nhiên truyền đến một giọng nói:
- Đợi một chút!
Hai người Dương Diệp dừng bước, quay người nhìn lại, đám người Lâm Hoang vội vàng đi tới, mà nói chuyện, đúng là Lâm Hoang kia.
Dương Diệp nhìn thoáng qua Lâm Hoang, sau đó nắm tay Vân Bán Thanh quay người tiếp tục đi xa.
Nhìn thấy một màn này, đám người Lâm Hoang đều sững sờ, sau đó sắc mặt mọi người đều âm trầm lên, đặc biệt là Lâm Hoang. Thân hình Lâm Hoang khẽ động, chắn ở trước mặt Dương Diệp và Vân Bán Thanh, hắn nhìn Dương Diệp nói:
- Ta bảo ngươi chờ một chút, ngươi không nghe thấy sao?
Dương Diệp đi ra một bước, nhìn Lâm Hoang.
- Ngươi là cái khỉ gì?