Chương 2375: Khiếp sợ (1)
Chương 2375: Khiếp sợ (1)Chương 2375: Khiếp sợ (1)
Người tính toán thơm bơ vậy saol
Nghe Dương Diệp nói, mọi người đều sửng sốt, đặc biệt là Lâm Hoang, hắn không nghĩ tới Dương Diệp dám nói như vậy! Sau khi phục hồi tinh thân, sắc mặt Lâm Hoang âm trâm xuông:
- Có phải trước kia ta đối với người quá khách khí, cho người cảm thấy ta là một người dễ khi dễ không?
Dương Diệp bước ra hai bước, đi vào trước mặt Lâm Hoang nói:
- Tránh ra?
Lâm Hoang giận quá thành cười nói:
- Có bản lĩnh, chính mình đi quaIl
Lâm Hoang nói, Dương Diệp đột nhiên canh một quyền lên bụng của hắn.
Bành!
Thời điểm nắm đấm của Dương Diệp oanh lên bụng Lâm Hoang, phần bụng Lâm Hoang đột nhiên bộc phát ra một đạo kim mang sáng chói, bất quá nháy mắt đạo kim lmang kia đã bị nổ nát, Lâm Hoang phun ra một ngụm máu, sau đó bay rớt ra ngoài, đâm vào trên tường thành, toàn bộ tường thành run lên kịch liệt, cuối cùng trùng trùng điệp điệp rơi đập trên mặt đất. Tất cả mọi người ngây người, tất cả đều không nghĩ tới Dương Diệp sẽ trực tiếp xuất thủ, càng không nghĩ tới Lâm Hoang ngay ckả sức hoàn thủ cũng không có đã bị đánh bay!
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Dương Diệp, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ, đều là Bán Đế, chênh lệch lớn như vậy?
Đúng lúc này, một lão giả đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Dương Diệp, sau đó đánh ra một chưởng. Dương Diệp mặt không đổi sắc, quay người là một quyên.
Bành!
Dương Diệp không chút sứt mẻ, lão giả lui vê sau tâm hơn mười trượng.
Tất cả mọi người đồng tử co rụt lại, trong mắt đã không phải khiếp sợ, mà là kinh hãi. Bởi vì lão giả này là Đế Giải
Lão giả kia nhìn nhìn bàn tay của mình đã có chút biến hình, sau đó ngẩng đầu nhìn Dương Diệp, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp Sợ nói:
- Ngươi là người phương nào!
Dương Diệp không có trả lời, quay người nhìn về phía Vân Bán Thanh nói:
- Chúng ta đi thôi!
- Đi? Hôm nay các ngươi đi cho ta nhìn xeml Lúc này, xa xa Lâm Hoang bị nện rơi trên mặt đất đột nhiên đứng lên, lúc này trên mặt hắn đã không có lạnh nhạt trước kia, chỉ có dữ tợn cùng điên cuồng.
Dương Diệp nhìn thoáng qua trước ngực Lâm Hoang, ở dưới y phục rách nát, là một bộ kim giáp, Lâm Hoang ăn hắn một quyên mà chỉ bị vết thương nhẹ, cũng là bởi vì kim giáp này, bất quá lúc này kim giáp đã vỡ, không sai biệt lắm sắp hỏng rồi.
Dương Diệp thu hồi ánh mắt, sau đó tay phải chậm rãi nắm lại, lúc này Vân Bán Thanh đột nhiên đi tới trước mặt Dương Diệp, nhìn Lâm Hoang nói:
- Lâm công tử, chúng ta không oán không cừu, thật sự không cần phải vì tính khí nhất thời mà đổ máu, cái này đối với chúng ta không có lợi, đối với các ngươi càng không có lợi, ngươi nói phải không?
Ánh mắt Lâm Hoang rơi vào trên người Vân Bán Thanh nói:
- Vân cô nương, ta cho ngươi một cơ hội, hiện tại tới bên chúng ta, ta chuyện cũ sẽ bỏ qual
Vân Bán Thanh nhìn Lâm Hoang hồi lâu, sau đó thối lui đến sau lưng Dương Diệp, không nói chuyện.
Thấy thế, sắc mặt Lâm Hoang âm trầm lên:
- Tốt, đây là lựa chọn của ngươi, đợi tí nữa ngươi cùng đừng trách ta. Nói xong, hắn quay đầu nhìn vê phía Dương Diệp nói: - Vũ Mạt huynh đã bị ngươi giết, ta nói có đúng không! Dương Diệp nói: