Chương 2392: Đỉnh phong quyết đấu! (2)
Chương 2392: Đỉnh phong quyết đấu! (2)Chương 2392: Đỉnh phong quyết đấu! (2)
- Ta cảm giác không có đơn giản như vậy!
Dương Diệp cười nói:
- Ta biết rõ không đơn giản. Nhưng chúng ta đã đến nơi này, chẳng lẽ lại muốn lui về?
- Nói cũng đúng!
Vân Bán Thanh nói:
- Bất quá phải cẩn thận một chút!
- Tự nhiên!
Dương Diệp nhẹ gật đầu, hai người bước nhanh hơn. Rất nhanh, hai người tới trước cổng chính cung điện, ở trên đại môn có khắc ba chữ: Kiếm Thần Cung.
Dương Diệp trâm ngâm, thò tay đẩy cửa cung, nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm quang đột nhiên từ trên cửa thoáng hiện, oanh về phía Dương Diệp và Vân Bán Thanh.
Sắc mặt Dương Diệp lbiến hóa, kéo Vân Bán Thanh ra phía sau, tay phải hóa chưởng thành quyên, mạnh mẽ oanh một cái.
Bành!
Kiếm quang tiêu tán, Dương Diệp và Vân Bán Thanh bị chấn liên tục lùci lại.
Dương Diệp nhìn nắm đấm của mình, ở trên nắm tay, nhiều ra vài vết máu. Đúng lúc này, chút ít tiểu kiếm xoay quanh trên cung điện đột nhiên ngừng lại.
Phát giác được một màn này, Dương Diệp biến sắc, định mang theo Vân Bán Thanh ly khai, nhưng đã chậm. Không trung gần vạn thanh kiếm đột nhiên từ trên cao kích xạ, vạn đạo kiếm quang cùng xuống, giống như mưa to dày đặc, muốn tránh cũng không được!
Những kiếm này, toàn bộ đều gia trì lấy kiếm ý Niết Bàn Cảnh!
Dương Diệp nhíu mày, chân phải mạnh mẽ đập mạnh mặt đất, kiếm ý Niết Bàn Cảnh đột nhiên xuất hiện ở trên không trung, sau đó bổ về phía những kiếm quang kia.
Sau khi kiếm ý Niết Bàn Cảnh của Dương Diệp xuất hiện, những thanh kiếm ở chân trời lập tức bị cản trở, nhưng thân thể của Dương Diệp lại ngoặt xuống. Những kiếm này đều là Chuẩn Đế cấp, hơn nữa đều gia trì kiếm ý Niết Bàn Cảnh, uy lực kinh khủng cở nào? Cho dù Dương Diệp là kiếm ý Niết Bàn Cảnh tăng thêm thân thể Thần Biến cảnh cũng đỡ không nổi!
Ông!
Lúc này, một khe hở kiếm trận to lớn xuất hiện ở phía chân trời, sau khi khe hở xuất hiện, những thanh kiếm kia lập tức rung động kịch liệt, sau đó không ngừng tuôn ra từng đạo kiếm quang oanh kích Dương Diệp.
OanhI
Một tiếng vang thật lớn, bình chướng kiếm ý của Dương Diệp âm ầm vỡ vụn, bình chướng kiếm ý vỡ vụn, hơn vạn đạo kiếm quang như chùy ngàn cân mạnh mẽ rớt xuống.
Một bên, Vân Bán Thanh biến sắc, hai tay nhịn không được run rẩy.
- Cút!
Một tiếng rống giận dữ ở giữa sân vang lên, sau đó một cột máu phóng lên trời, nơi cột máu đi qua, những kiếm quang kia bị tách ra, cùng lúc đó, một đạo kiếm quang huyết sắc từ phía dưới quét lên.
Rầm rầm râầm
Vạn đạo kiếm quang bị kiếm quang huyết sắc đánh tan, bất quá đúng lúc này, khe hở kiếm quang ở phía chân trời đột nhiên run lên kịch liệt, sau đó những thanh kiếm nguyên bản bị Dương Diệp đánh tan đột nhiên tụ tập, sau đó hợp thành một thanh cự kiếm chống trời. Sau khi cự kiếm xuất hiện, không gian cũng bị bóp méo!
Phía dưới, nhìn cự kiếm kia, trong mắt Dương Diệp lệ khí thoáng hiện, sau một khắc, chân phải hắn mạnh mẽ đập mạnh, cả người hóa thành một đạo kiếm quang huyết sắc phóng lên trời.
Mà lúc này, cự kiếm cũng tự phía chân trời mạnh mẽ rơi xuống.
Ở trong ánh mắt khẩn trương của Vân Bán Thanh, kiếm quang huyết sắc cùng cự kiếm hung hăng đụng vào nhau.
OanhI
Kiếm quang huyết sắc tiêu tán, cự kiếm chống trời cũng âm ầm nổ tung, vô số phi kiếm bắn tung tóe, cùng lúc đó, khe hở kiếm trận cũng rạn nứt ra. Nhưng nó không có biến mất, hơn nữa rất nhanh lại phát ra tiếng kiếm minh, khi tiếng kiếm minh vang lên, những phi kiếm nguyên bản bị Dương Diệp đánh tan lập tức tụ tập lại.
- Khe hở kiếm quang là kiếm trận, trước phá vỡ nó mới được! Bằng không thì sẽ vô cùng vô tận!
Một bên, Vân Bán Thanh vội vàng hô.
Dương Diệp quay đầu nhìn thoáng qua Vân Bán Thanh, khi thấy hai mắt Dương Diệp giống như biển máu, Vân Bán Thanh tâm thần run sợ, nhịn không được lùi lại tâm mười bước.
Bất quá cũng may Dương Diệp rất nhanh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, tay phải cầm kiếm dán ở mi tâm, sau một khắc, cả người Dương Diệp trực tiếp biến mất tại nguyên chỗ. Vân Bán Thanh ngẩn người, sau đó vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.
OanhI
Phía chân trời đột nhiên bộc phát ra kiếm quang sáng rực cùng tia máu chói mắt, tia máu cùng kiếm quang trực tiếp bao phủ Dương Diệp.
Phía dưới, Vân Bán Thanh gắt gao nhìn phía chân trời, hai tay không ngừng run rẩy.
Yên lặng hồi lâu.
Ông!
Ở trong tia máu cùng kiếm quang, đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh, rất nhanh, oanh một tiếng vang thật lớn, khe hở kiếm trận lơ lửng ở phía chân trời âm ầm vỡ vụn.
Kiếm quang vỡ vụn, kiếm khí không ngừng bắn tung tóe, những nơi đi qua, không gian bị xé nứt, trong chốc lát, toàn bộ phía chân trời trải rộng vết rách không gian, làm cho người ta sợ hãi!
Một tia máu từ phía chân trời rơi xuống, Vân Bán Thanh vội vàng chạy tới, nhưng còn chưa tới gân, đã bị lệ khí cùng sát ý chấn bay ra ngoài.
Vân Bán Thanh đứng lên, nhìn Dương Diệp bị tia máu bao phủ, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn trương.
Đã qua hồi lâu, tia máu tán đi, Dương Diệp xuất hiện ở trong tâm mắt của Vân Bán Thanh, Dương Diệp nhìn vê phía Vân Bán Thanh mỉm cười, nhìn thấy dáng tươi cười này, Vân Bán Thanh lập tức thở dài một hơi.
Nàng vội vàng đi tới bên cạnh Dương Diệp, lúc này trên người Dương Diệp không có miệng vết thương gì, bất quá có chút thoát lực, cơ hồ sắp đứng không vững.
Vân Bán Thanh nâng Dương Diệp dậy, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, cửa cung điện đột nhiên mở ra, cùng lúc đó, một giọng nói từ bên trong truyên ra:
- Tốt một cái Dương Diệp, vào đi, ta chờ ngươi đã lâu.
Nghe vậy, Dương Diệp sửng sốt