Chương 2540: Tập kích Nhiếp gia! (2)
Chương 2540: Tập kích Nhiếp gia! (2)Chương 2540: Tập kích Nhiếp gia! (2)
Khóe miệng Nhiếp Hồn cong lên đầy hung ác, hắn đã đoán được tài lâu. Bởi vậy, vào giây phút kiếm quang xuất hiện, hắn đã giơ một ngón tay và rạch, một vòng tròn ánh sáng màu trắng lập tức xuất hiện ở đầu ngón tay hắn.
Âm!
Kiếm quang cùng vòng ánh sáng màu trắng vừa mới tiếp xúc, lại chợt phát ra một sóng khí khủng khiếp, sóng khí nhanh chóng khuếch tán vê bốn phía xung quanh. Trong nháy mắt, tất cả phía chân trời đều bị sóng khí chìm ngập. Không gian bắt đầu chấn động kịch liệt với cảnh tượng vô cùng kinh người.
Oondgl
Lúc này, một tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng ở phía chân trời. Trong mắt của mọi người, một đường kiếm khí đột nhiên nhanh chóng hiện ra, sau đó bắn nhanh về phía Nhiếp Hồn. Kiếm khí đi qua nơi nào, không chỉ phá vỡ những sóng khí này, ngay cả không gian cũng bị đường kiếm khí này dễ dàng xé mở.
Phía xa, vẻ mặt Nhiếp Hồn thâm trâm, trên tay phải có ánh sáng trắng chớp hiện. Nếu như Dương Diệp tăng kiếm ý lên tới tầng thứ cao hơn, hoặc tăng lên tới Đế giả, có lẽ hắn sẽ sợ hãi vài phần, nhưng bây giờ chiến lực của Dương Diệp nhiều lắm chỉ mạnh hơn cường giả cảnh giới Hư Giả mà thôi, còn lâu mới uy hiếp được tới hắn!
Khi kiếm khí chỉ cách mặt Nhiếp Hồn mười mấy trượng, Nhiếp Hồn lật lòng bàn tay và vỗ mạnh về phía trước, một ánh sáng trắng hiện lên với nửa vòng tròn băn nhanh ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Không trung, kiếm khí cùng ánh sáng trắng va chạm vào nhau.
Âm!
Hai bên vừa mới tiếp xúc đã chợt nổ ra, mà lúc này, lại một đường kiếm khí đột nhiên xé rách phía chân trời, bắn nhanh về phía Nhiếp Hồn. Lần này, tốc độ của đường kiếm khí rất nhanh, ít nhất phải nhanh mấy lần so với đường kiếp khí trước đó. Vào giây phút kiếm khí xuất hiện, đồng tử của Nhiếp Hồn hơi co lại, tay phải theo bản năng đánh về phía trước!
Quyền ra, một luồng ánh sáng trắng lập tức bạo phát ra.
Âm!
Kiếm khí ầm ầm tiêu tan, nhưng một thanh kiếm lại xuất hiện ở trong tâm mắt của Nhiếp Hồn, khi kiếm cùng ánh sáng trắng kia va chạm vào nhau, ánh sáng trắng lập tức bị cắt ra, sau đó kiếm tiến quân thần tốc, đi thẳng tới trước mặt Nhiếp Hồn. Mà ở phía sau thanh kiếm chính là Dương Diệp. Kiếm vừa tới, kiếm quang mạnh mẽ đã ép cho Nhiếp Hồn liên tục lùi lại chừng mười bước, mà lúc này kiếm đã đi tới cách chân mày của hắn chưa tới mười centimet.
Nhiếp Hồn nheo mắt lại, hai tay hóa thành chưởng và trực tiếp kẹp lấy kiếm của Dương Diệp, hắn quay đầu lại nhìn người của ba tông ba thành phía dưới, tức giận nói:
- Các người còn nhìn cái gì? Nhanh ra tay giết hắn đi!
Hắn coi như đã nhìn ra, lấy thực lực của một mình hắn thì căn bản không có cách nào giết chết Dương Diệp, bởi vì pháp tắc thời gian của hắn căn bản không có tác dụng trước Dương Diệp.
Phía dưới, người của ba tông ba thành ngơ ngác nhìn nhau, ra tay giết Dương Diệp sao? Bây giờ Dương Diệp rõ ràng chỉ nhằm vào Nhiếp gia, nếu như bọn họ ra tay thì đồng nghĩa với tuyên chiến cùng Dương Diệp, lấy tính cách của Dương Diệp, khi đó nhất định sẽ trả thù điên cuồng. Nhưng nếu như bọn họ không ra tay, cứ để hắn giết, không cần Yêu tộc đánh tới, cường giả nhân tộc đã chết gần hết.
Mọi người nhất thời có chút do dự.
Người của ba tông ba thành do dự, nhưng người Nhiếp gia không dám do dự. Lúc này Nhiếp Thanh Hư Giả duy nhất ở đó đã bắn mạnh về phía Dương Diệp.
Trong không trung, Dương Diệp quay đầu liếc nhìn Nhiếp Thanh. Trong phút chốc, cánh phía sau lưng hắn chợt đập mạnh. Ngay lập tức, Dương Diệp và kiếm lập tức biến mất.
- Cẩn thận!
Phía xa, Nhiếp Hồn thất thanh hét lớn.
Nhiếp Hồn vừa dứt lời, vẻ mặt Nhiếp Thanh lập tức biến đổi, nàng vừa định lùi lại thì một kiếm ý đột nhiên ép lên trên người nàng. Cùng lúc đó, không gian chung quanh nàng đột nhiên đồng cứng lại, hình thành một trọng lực mạnh mẽ đè nặng xuống người nàng. Kiếm ý cộng thêm không gian trọng lực ép lên trên người nàng, trực tiếp làm cho nàng không thể động đậy.
Mà lúc này, một đường kiếm quang trực tiếp xuyên qua giữa chân mày của nàng.
Nhiếp Thanh trợn tròn hai mắt, trong chớp mắt, khóe miệng nàng lộ ra một sự buồn bã:
- Trước, trước đây, không, không nên dẫn ngươi tới...
Vừa dứt lời.
Xuy!
Một vòi máu từ giữa chân mày của Nhiếp Thanh bắn ra, trong mắt Nhiếp Thanh đã không còn màu sắc nữa.
Phía sau Nhiếp Thanh, tay phải của Dương Diệp vung lên, trực tiếp thu thi thể của Nhiếp Thanh vào. - Dương Diệp!
Phía xa, vành mắt của Nhiếp Hồn muốn nứt ra, hắn muốn ra tay. Nhưng vào lúc này, bên ngoài núi Kình Thiên Phong đột nhiên truyên đến từng tiếng yêu thú gào hét giận dữ, ngay sau đó mặt đất run rẩy. Cùng lúc đó, cuối chân trời xuất hiện một đám mây đen lớn, di chuyển rất nhanh và ép về phía Kình Thiên Phong.
Yêu tộc tấn công!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người ở đó biến sắc.
Lúc này, Lâm Thiên đứng dậy và ôm quyền nói với Dương Diệp:
- Dương tiểu hữu, bây giờ là thời khắc sinh tử tôn vong của Nhân tộc, vẫn mong ngươi tạm thời bỏ xuống ân oán cá nhân, cùng chúng ta đối mặt với Yêu tộc.
Bây giờ nguyên khí của Nhiếp gia tổn thương nặng nề, ba tông sáu thành lại bị Dương Diệp tiêu diệt ba thành, nếu như Dương Diệp còn không muốn đối đầu với Yêu tộc thì Nhân tộc này sẽ thật sự kết thúc.
Dương Diệp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khóe miệng lập tức cong lên và cười lạnh:
- Đối đầu với Yêu tộc? Ta ăn quá nhiều sao?
Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, vẻ mặt tất cả mọi người ở đó lập tức trở nên rất khó coi.