Chương 2557: Bây giờ lăn còn kịp! (1)
Chương 2557: Bây giờ lăn còn kịp! (1)Chương 2557: Bây giờ lăn còn kịp! (1)
Thực lực của nữ tử mù khủng khiếp thế nào?
Nhưng nàng lại nói trong biển có thứ nguy hiểm. Nói cách khác, vật kia cũng có thể gây nguy hiểm cho nàng.
Rốt cuộc là vật gì mà ngay cả nữ tử mù cũng cảm thấy nguy hiểm chứ?
Dương Diệp không có đáp án, bởi vì nữ tử mà cũng không trả lời.
Trước căn nhà gỗ, Dương Diệp im lặng rất lâu, sau đó ôm Tiểu Bạch xoay người rời đi.
- Nàng rất mạnh.
Trên đường quay về Kiếm Minh, Tử Nhi xuất hiện ở bên cạnh Dương Diệp, khẽ nói.
Dương Diệp khẽ gật đầu. Thực lực mà nữ tử mà thể hiện ra trước đó có lẽ chỉ là một góc nhỏ mà thôi. Hắn càng lúc càng tò mò về thế lực U Minh Điện này.
Đây rốt cuộc là một tổ chức thế nào? Trong tổ chức đó, người này còn mạnh hơn người kia, người này còn yêu nghiệt hơn người kia. Còn nữa, đại tỷ và nhị tỷ trong truyên thuyết phải kinh khủng tới mức nào? U Minh Điện!
Dương Diệp hít sâu một hơi. Theo sự trưởng thành của hắn, hắn tiếp xúc với càng nhiều người và sự việc, mới phát hiện ra thế giới này thật sự rất lớn. Khi ngươi cảm thấy mình rất mạnh, thật ra vẫn có người mạnh hơn ngươi.
Con đường võ đạo vĩnh viễn không có giới hạn!
Thu hồi mạch suy nghĩ, Dương Diệp dẫn theo Tử Nhi cùng Tiểu Bạch tăng nhanh tốc độ. Bây giờ hắn cũng không thời gian để xúc động. Bây giờ hắn phải giành giật từng giây. Bởi vì đại quân Yêu tộc rất có khả năng sẽ ra khỏi Ẩn Vực và đánh tới Kiếm Minh. Lần này có nữ tử mù giúp đỡ. Nhưng tiếp theo thì sao? Cũng không thể cứ có chuyện gì lại chạy đến tìm nữ tử mù chứ?
Cho dù không biết xấu hổ, chạy đến tìm nữ tử mù, nhưng còn Kiếm Minh thì làm thế nào?
Ngoại trừ Yêu tộc, còn có Nhiếp gia Nhiếp Vô Mệnh cũng là một uy hiếp rất lớn. Nếu như đối phương lại đột phá, nhất định sẽ tìm đến hắn. Hắn giết nhiều người của Nhiếp gia như vậy, gần như đã diệt môn, đối phương chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Có thể nói, bất kể là tình cảnh của hắn hay Kiếm Minh lúc này đều là đặc biệt không ổn.
Sau nửa canh giờ, Dương Diệp dẫn theo Tử Nhi cùng Tiểu Bạch đi tới Mạt Nhật Thành. Hắn đang chuẩn bị bay vào thì lại sửng sốt, bởi vì ở trên không trung của Mạt Nhật Thành tự nhiên có từng phi kiếm lẩn quẩn, số lượng phi kiếm không phải quá nhiều, chỉ có khoảng hai ba nghìn cái, cấp bậc cũng rất thấp, tất cả đều là Thần Giai thượng phẩm.
Khi hắn tới gân Mạt Nhật Thành, những phi kiếm lập tức chấn động mạnh, sau đó phong tỏa hắn, Dương Diệp biết, nếu như hắn bước về phía trước một bước, những phi kiếm nhất định sẽ phóng về phía hắn.
Nhìn lướt qua những phi kiếm kia, khóe miệng Dương Diệp dâng lên một nụ cười mỉm, nói:
- Thật thú vị.
Cho dù những phi kiếm này có cấp bậc thấp, nhưng kiếm trận trải rộng trên không trung của Mạt Nhật Thành lại không tệ. Mặc dù không cách nào ngăn cản cường giả Hư Giai, nhưng muốn chém giết một Đế giả vẫn vô cùng dễ dàng.
Do dự một lúc, thân hình của Dương Diệp thoáng động, hạ xuống mặt đất.
Cho dù những phi kiếm kia hoàn toàn không uy hiếp đối với hắn, nhưng nếu như hắn mạnh mẽ bay qua, nhất định sẽ kinh động tới người của Mạt Nhật Thành. Mình quay về nhà, thật sự không cần thiết phải gây ra động tĩnh lớn như vậy!
Dương Diệp nắm tay Tử Nhi và đi về phía Mạt Nhật Thành. Ở trên vai hắn là Tiểu Bạch. Lúc vào thành, Dương Diệp nộp hai trăm viên đá năng lượng.
Phí vào thành!
Ban đầu Dương Diệp có chút phản cảm với điều này, nhưng Dạ Lưu Vân kiên trì. Bởi vì đây là quy định, hơn nữa nếu như không làm vậy, người nào cũng có thể tiến vào Mạt Nhật Thành, không bao lâu, Mạt Nhật Thành có lẽ sẽ kín người hết chỗ. Còn nữa, thu phí vào thành, Kiếm Minh cũng kiếm được đồng ra đồng vào.
Kiếm Minh phát triển thì cân phải có lượng tài chính khổng lồ. Theo Dạ Lưu Vân nói, không thể cả đời dựa vào Tử Tinh thạch do Dương Diệp hắn bỏ ra! Kiếm Minh nhất định phải có năng lực tự cấp tự túc, đây là kế lâu dài.
Về phần tại sao thu lệ phí cao như vậy, điều này dĩ nhiên là bởi vì lúc này Mạt Nhật Thành nắm giữ hai đường linh mạch tuyệt phẩm. Phải biết rằng, Kiếm Minh nắm giữ hai đường linh mạch tuyệt phẩm hoàn toàn chính là động thiên phúc địa đối với huyền giả đại lục Minh Ngục. Cũng bởi vậy, sau khi Dương Diệp vào thành, linh khí đập vào mặt đặc biệt dồi dào, gấp rất nhiều lần so với bên ngoài.
Điêu đáng để nói là sau khi giao nộp hai trăm viên đá năng lượng, cũng không có nghĩa là ngươi có thể vĩnh viễn ở trong thành, hai trăm viên đá năng lượng chỉ có thể cho ngươi ở trong thành mười ngày. Nếu như ngươi muốn ở trong thành lâu hơn, vậy ngươi cũng chỉ có hai cách. Một là không ngừng giao đá năng lượng, hai là gia nhập Kiếm Minh, trở thành một phần tử của Kiếm Minh.
Kiếm Minh lại không phải thu nhận bất kỳ người nào. Muốn gia nhập Kiếm Minh thì ngươi phải có thực lực tốt!
Nói chung, bây giờ người đại lục Minh Ngục đều thấy vinh dự khi được gia nhập Kiếm Minh. Không nói Ẩn Vực, lúc này Kiếm Minh hoàn toàn xứng đáng là thế lực mạnh nhất đại lục Minh Ngục.
Trong thành có chút náo nhiệt, người đi lại trên đường nối liền không dứt, ở hai bên đường có một vài quán bày bán, thứ bán ra dĩ nhiên chính là một ít huyên bảo, hoặc huyền kỹ cùng với đồ chơi gì đó.
Dương Diệp dĩ nhiên không có hứng thú gì với mấy thứ này. Tiểu Bạch lại hình như rất hứng thú, đứng ở trên vai hắn không ngừng nhìn quanh.
Thấy Tiểu Bạch như vậy, Dương Diệp cùng Tử Điêu nhìn nhau cười. Hai người bước chậm lại. Nếu Tiểu Bạch thích chơi, bọn họ tất nhiên không ngại chơi cùng sao.
- Sao bọn họ không nhận ra ta?
Đúng lúc này, Dương Diệp bỗng nhiên nói. Sau khi hắn đi vào thành, những người này rõ ràng không nhận ra hắn, ngược lại không phải hắn tự kỷ, mà hắn đã từng đã ở xuất hiện ở trên không trung của Mạt Nhật Thành. Theo đạo lý mà nói, những người này chắc hẳn phải có ấn tượng về hắn mới đúng.
Tử Nhi liếc nhìn Dương Diệp, nói:
- Ngươi thử suy nghĩ xe, có ai sẽ nghĩ tới minh chủ Kiếm Minh sẽ tới đây đi dạo phố chứ? Hơn nữa, ngươi luôn luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho dù người ta từng gặp ngươi vài lần, có lẽ cũng quên sạch rồi.
- Nói cũng phải!
Dương Diệp cười nói.
Tử Nhi hé miệng cười, nói:
- Nếu như ngươi thật sự muốn uy phong một lần, hoàn toàn có thể đứng ở đây hô to một tiếng: Ta là minh chủ Kiếm Minh. Như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chạy tới thăm hỏi ngươi.
Dương Diệp lắc đầu cười, nói:
- Ta cũng không nhàm chán như vậy.
Tử Nhi che miệng cười, sau đó nói:
- Thời gian gân đây không phải là giết người thì bị đuổi giết, dừng lại cũng mệt mỏi rồi. Hôm nay chúng ta dính được ánh sáng của Tiểu Bạch, từ từ đi dạo, cũng thả lỏng bản thân một chút.