Chương 2558: Bây giờ lăn còn kịp! (2)
Chương 2558: Bây giờ lăn còn kịp! (2)Chương 2558: Bây giờ lăn còn kịp! (2)
Nghe vậy, vẻ tươi cười trên mặt Dương Diệp dần dần biến mất. Tử Nhi thấy vậy thì lập tức khẽ hỏi:
- Sao vậy?
Dương Diệp nắm thật chặt tay của Tử Nhị, nói:
- Theo ta đã khiến cho nàng phải chịu khổ rồi.
Trong lòng hắn vẫn luôn áy náy với Tử Nhi và đám người An Nam Tĩnh. Bởi vì đi theo hắn, các nàng gân như không ngày bình an. Đặc biệt là Tử Nhi đi theo hắn từ đầu đến bây giờ, không biết đã phải gặp bao nhiêu lân nguy hiểm, có mấy lần thậm chí còn chết.
Cho dù từ trước tới nay đám người Tử Nhi chưa từng phàn nàn, nhưng trong lòng hắn sao có thể không thấy hổ thẹn được?
Tử Nhi liếc nhìn Dương Diệp sau đó khẽ nói:
- Ta thích đi theo mệt cùng ngươi!
Trên vai Dương Diệp, Tiểu Bạch bay đến trước mặt hắn và chỉ vào Tử Điêu, lại chỉ vào mình, móng nhỏ vung vẩy, sau đó ôm lấy gương mặt hắn, nhẹ nhàng cọ cọ vào trán hhắn.
Dương Diệp nhìn thấy vậy thì hiểu rõ, Tiểu Bạch đang nói nàng cũng giống như Tử Điêu, thích đi theo hắn! Dương Diệp ôm Tiểu Bạch vào trong lòndg, cùng Tử Điêu nhìn nhau cười và đi vê phía trước.
Mạt Nhật Thành phồn hoa vượt quá sự tưởng tượng của Dương Diệp. Ở đây không chỉ nhiều người, còn có rấtc nhiều cửa hàng bán các loại huyền kỹ, huyền bảo, linh thảo, nói chung, đủ cả. Hơn nữa có vài cửa hàng bán đồ vẫn khá tốt.
Cho dù phần lớn người trong Mạt Nhật Thành đều là lính đánh thuê có chút tranh cường háo thắng, nhưng Mạt Nhật Thành lại đặc biệt hài hòa, cũng không có người nào làm loạn. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là vì Kiếm Minh. Phải biết rằng, đường các nơi trong Mạt Nhật Thành cứ cách một đoạn đều sẽ có đội chấp pháp của Kiếm Minh tuần tra.
Những thành viên trong đội chấp pháp đều là thành viên của Kiếm Minh, đây không phải là ép buộc, mà là bọn họ tự nguyện tới tuân tra. Bởi vì tới tuần tra thì có thể kiếm thêm chút điểm. Đối với thành viên của Kiếm Minh, thứ hấp dẫn nhất không phải là Tử Tinh thạch mà là điểm. Bởi vì có điểm, công pháp huyên kỹ gì đó đều có
- Lưu Vân thật lợi hại!
Tử Nhi bên cạnh Dương Diệp khẽ nói.
Dương Diệp khẽ gật đầu. Không thể không nói, năng lực quản lý của Dạ Lưu Vân thật sự lợi hại, nếu để cho hắn tới quản lý, Mạt Nhật Thành tuyệt đối sẽ loạn.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên chỉ vào một cửa hàng bên phải, sau đó không đợi Dương Diệp nói, nàng liên trực tiếp bay về phía đó.
Dương Diệp cùng Tử Nhi hơi ngẩn người, sau đó lập tức đi vào theo.
Đây là một cửa hàng chuyên bán các loại thiên tài địa bảo như linh thảo cùng với linh quả. Sau khi Dương Diệp cùng Tử Nhi đi vào, đúng lúc nhìn thấy Tiểu Bạch ôm lấy một trái cây trắng nõn gặm. Mà ở trước mặt Tiểu Bạch là một tiểu cô nương khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Lúc này, hai mắt tiểu cô nương mở thật to nhìn Tiểu Bạch, vật nhỏ này từ đâu bay tới vậy?
Sau khi thấy Dương Diệp cùng Tử Nhi đi vào, tiểu cô nương vội vàng nói:
- Này, trái cây này rất đắt... Cần phải mười viên Tử Tinh thạch...
Dương Diệp bấm tay bắn ra, mười viên Tử Tinh thạch đã rơi tới trước mặt tiểu cô nương, nàng thoáng ngẩn người ra rồi lập tức vội vàng thu vào, sau đó liếc nhìn Dương Diệp cùng Tử Nhi. Rõ ràng hai người trước mắt này không phải người bình thường.
- Đây là trái cây gì vậy?
Dương Diệp hơi tò mò hỏi. Tiểu Bạch rất kiêng ăn, nàng tuyệt đối sẽ không để mắt tới trái cây bình thường.
- Quả Mật Cát, rất ngọt, có tác dụng tẩm bổ kinh mạch.
Tiểu nữ hài khẽ nói.
Rất ngọt!
Dương Diệp hiểu rõ, loại quả này không phải là hàng cao cấp, nhưng Tiểu Bạch rất thích rất.
Đúng lúc này, một người thanh niên mặc trang phục sang trọng đi cùng ba lão già vào trong cửa hàng, nhìn thấy hắn, tiểu cô nương kia kia thoáng biến sắc, sau đó vội vàng lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đưa tới trước mặt người thanh niên này, nói:
- Từ công tử, đây là của tháng này, tổng cộng ba mươi viên Tử Tinh thạch, tất cả đều ở bên trong.
Người thanh niên áo bào sang trọng nhận lấy nhẫn chứa đồ, sau đó lắc đầu, nói:
- Tiểu Lam, nàng cần gì phải làm vậy chứ? Chỉ cần nàng bằng lòng theo bản công tử một đêm, sau đó phí an toàn của cửa hàng này sẽ được miễn, cũng chỉ là một đêm, cũng không phải cả đời, sao nàng lại không làm?
Nữ tử tên Tiểu Lam kia khẽ lắc đầu, sau đó tránh qua một bên.
Người thanh niên áo bào sang trọng nhún vai và muốn xoay người rời đi. Đột nhiên, hắn nhìn thấy Tiểu Bạch đang gặm quả bên cạnh, ánh mắt hắn chợt sáng lên, nói:
- Nhóc này thật đáng yêu, Cốc Lam nhất định sẽ thích.
Nói xong, hắn lại muốn bắt lấy Tiểu Bạch. Nhưng Tiểu Bạch rất cảnh giác, nhận thấy có người tính bắt mình thì vội vàng ôm trái cây bay đến trên vai của Dương Diệp.
Người thanh niên áo bào sang trọng nhìn vê phía Dương Diệp cùng Tử Nhi. Khi thấy Tử Nhi lúc, mắt hắn lại lập tức sáng lên:
- Thật là tiểu mỹ nhân xinh đẹp, chà chà.
Nói xong, hắn nhìn vê phía Dương Diệp, nói:
- Ta muốn cả vật nhỏ cùng tiểu mỹ nhân này.
Dương Diệp liếc nhìn người thanh niên áo bào sang trọng, nói:
- Bây giờ lăn còn kịp.
Người thanh niên áo bào sang trọng nheo mắt lại, nói:
- Ở Mạt Nhật Thành này, không ai dám không nể mặt Từ Vân Thiên ta cả! Kẻ nào dám, đều đã chết rồi.