Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 2507 - Chương 2575: Chỉ Có Thắng, Mới Có Thể Sống! (1)

Chương 2575: Chỉ có thắng, mới có thể sống! (1) Chương 2575: Chỉ có thắng, mới có thể sống! (1)Chương 2575: Chỉ có thắng, mới có thể sống! (1)

Vào giây phút giao đấu cùng Dương Diệp, Yêu Hậu lại hiểu rõ, với thực lực của nàng bây giờ đã không làm gì được Dương Diệp. Nếu muốn khống chế Dương Diệp thì chỉ có một cách, đó chính là Tử Nhi cùng Tiểu Bạch. Nàng đã điều tra qua Dương Diệp, biết Dương Diệp rất bảo vệ Tử Nhi cùng Tiểu Bạch. Chỉ cần bắt được Tử Nhi cùng Tiểu Bạch, Dương Diệp nhất định sẽ bị nàng khống chất

Trên tường thành, giây phút thấy Yêu Hậu lao tới, Tử Nhi đã chuẩn bị mang theo Tiểu Bạch chạy trốn, nhưng nàng căn bản không thể động đậy. Nàng biết đây là pháp tắc thời gian.

Lúc này nàng căn bản không thể chống đỡ được pháp tắc này, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn cái roi của Yêu Hậu đánh về phía nàng cùng Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch ở trong lòng Tử Điêu, khi thấy roi của Yêu Hậu rơi xuống, mắt nàng lập tức trợn tròn, sau đó nàng trực tiếp hóa thành một tia sáng trắng chui đến trước ngực Tử Điêu. Nhưng không bao lâu, nàng lại từ trong lòng Tử Điêu chui ra, móng nhỏ cào cào vào mặt Tử Điêu giống như đang bảo Tử Nhi chạy mau, nhưng Tử Nhi lại hoàn toàn không đáp lại.

Lần này, Tiểu Bạch lập tức sốt ruột. Bởi vì roi của Yêu Hậu đã đi tới cách đỉnh đầu của nàng cùng Tử Nhi không đến mười trượng.

Tiểu Bạch không ngừng run rẩy, đầu cũng khẽ run lên. Nàng hiển nhiên rất sợ hãi. Nàng muốn trốn đi, nhưng không muốn bỏ lại Tử Nhi một người.

Rất sợ hãi, rất râu rĩ, rất do dự... Còn có, rất tức giận!

Rất nhanh, cái roi đã đi tới cách đỉnh đầu Tử Nhi không đến mấy trường, trong cái roi này ẩn chứa lực lượng cường đại trực tiếp làm cho tường thành của Mạt Nhật Thành cũng bắt đầu rạn nứt, làm mục tiêu của cây roi này, lúc này vẻ mặt Tử Nhi đã trắng bệch.

Đúng lúc này, Tiểu Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Yêu Hậu. Giờ phút này, lông trên toàn thân nàng đều dựng lên, một phần vì sợ hãi, một phần cũng vì phẫn nộ.

Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi, căm tức nhìn Yêu Hậu. Khi roi này đi tới cách đỉnh đầu của nàng cùng Tử Nhi khoảng một trượng, nàng đột nhiên vươn hai móng nhỏ của mình đặt ở trên bụng, sau đó hít sâu một hơi. Trong phút chốc, nàng rùng mình, sau đó mở miệng chợt phun ra.

Âm!

Một cột ánh sáng linh khí màu trắng thuần trực tiếp từ trong miệng nàng phun tới, cột ánh sáng linh khí màu trắng không quá lớn, chỉ có chưa đến một trượng nhưng lại rất tinh thuần, lúc này những linh khí này đã hoàn toàn hóa thành thực chất, có thể nói là cột ánh sáng tinh thạch cũng không quá đáng. Sau khi cột ánh sáng linh khí này từ trong miệng của Tiểu Bạch phun ra, trực tiếp phóng lên cao và đánh vào trên roi của Yêu Hậu.

Yêu Hậu không ngờ được Tiểu Bạch bỗng nhiên làm như thế, bởi vậy bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị cột ánh sáng linh khí này đánh trúng.

Âm!

Theo một tiếng nổ vang lên, Yêu Hậu trực tiếp bị chấn động đẩy đến hơn trăm trượng!

Nhìn thấy Yêu Hậu bị mình đánh lui, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó lắc lư cái đầu. Tiếp theo, móng nhỏ lại ép bụng của mình, rất nhanh miệng nàng đã phồng lên.

Phía xa, này Yêu Hậu nhìn cái roi trong tay mình, sau đó nhìn về phía Tiểu Bạch, trong mắt đầy vẻ khó tin, nói:

- Sao có thể như vậy được... Ngươi tự nhiên không để ý tới pháp tắc thời gian.

Âm!

Lúc này, Tiểu Bạch lại phun ra một cột ánh sáng linh khí, tuy nhiên lần này, linh khí của nàng vừa nhổ ra đã bị Yêu Hậu trực tiếp đánh một roi làm vỡ nát. Tiếp theo, tốc độ của roi kia không giảm, rơi về phía nàng cùng Tử Nhi.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tiểu Bạch chớp chớp mắt, sau đó hai tay giơ lên che hai mắt.

Vào lúc roi sắp rơi vào đỉnh đầu của Tử Nhi cùng Tiểu Bạch, một đường kiếm quang huyết sắc bỗng nhiên phá không lao tới, lập tức đánh vào trên cây roi này.

Âm!

Cây roi nhỏ Hư Giai này trực tiếp bị đánh vỡ, lực lượng cường đại này cũng khiến Yêu Hậu chấn động liên tục lùi lại phía sau gần trăm trượng!

Nhìn thấy Dương Diệp xuất hiện, vẻ mặt Yêu Hậu trở nên thâm trâm.

Phía xa, Dương Diệp nhìn Tiểu Bạch che hai mắt không ngừng run rẩy, trong lòng tự nhiên thấy đau xót, hắn khẽ xoa đầu Tiểu Bạch và dịu dàng nói:

- Không sao, không sao, đừng sợ, bây giờ không sao rồi.

Nghe thấy Dương Diệp nói vậy, Tiểu Bạch mới bỏ móng nhỏ ra, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Diệp. Vào giây phút khi nhìn thấy Dương Diệp, nàng trực tiếp nhào tới trong lòng Dương Diệp, nước mắt giống như vỡ đê không ngừng tuôn ra. Không đến một giây, trên dưới người Dương Diệp đã bị một tầng sương mù bao quấn, này dĩ nhiên là nước mắt của Tiểu Bạch!

Dương Diệp khẽ xoa đầu nhỏ của Tiểu Bạch, sau đó nhìn về phía đám người Tử Nhi. Lúc này, ở dưới áp chế Kiếm Vực của hắn, pháp tắc thời gian đã hoàn toàn biến mất, bởi vậy, đám người trên tường thành đã khôi phục lại hoạt động bình thường.

- Cẩn thận!

Tử Nhi khẽ nói.

Dương Diệp khẽ gật đầu, sau đó chuẩn bị đưa Tiểu Bạch tới trước mặt Tử Nhi, nhưng Tiểu Bạch lại liều chết ôm chặt lấy hắn, dù thế nào cũng không chịu buông tay.

Dương Diệp mỉm cười, nói:

- Tiểu Bạch, mau buông tay, ta đi báo thù cho ngươi được không?

Nghe vậy, Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn vê phía Dương Diệp, đôi mắt còn treo giọt nước mắt linh khí chớp chớp. Một lát sau, nàng khẽ gật đầu và thả Dương Diệp ra.

Dương Diệp đưa Tiểu Bạch đến trong lòng Tử Nhi, sau đó xoay người nhìn về phía xa. Lúc này, Yêu Hậu đã trở lại trong đại quân Yêu tộc. Nhìn Yêu Hậu, ánh mắt Dương Diệp lập tức lạnh xuống. Trước đó, nếu không phải vào thời điểm quan trọng Tiểu Bạch bông nhiên lao ra, lúc này sợ rằng Tử Nhi cùng Tiểu Bạch đã không còn nữal

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Dương Diệp dần dần trở nên dữ tợn. Tử Nhi cùng Tiểu Bạch chính là vảy ngược của hắn, ai động vào thì kẻ đó phải chết!

Lần này, hắn không nói nhiều, chân phải chợt giãm xuống mặt đất một cái, cả người hóa thành một đường kiếm quang từ trên tường thành Mạt Nhật Thành bắn ra nhanh như điện chớp.

Kiếm quang xet qua trời cao, đâm thẳng vào Yêu Hậu!
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0