Vô Địch Kiếm Vực (Dịch Full)

Chương 2508 - Chương 2576: Chỉ Có Thắng, Mới Có Thể Sống! (2)

Chương 2576: Chỉ có thắng, mới có thể sống! (2) Chương 2576: Chỉ có thắng, mới có thể sống! (2)Chương 2576: Chỉ có thắng, mới có thể sống! (2)

Trên lưng vân điêu, Yêu Hậu nheo mắt lại với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Sau khi Dương Diệp đạt được Đế giả, thực lực hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng. Đặc biệt là Dương Diệp còn nắm giữ Kiếm Vực. Dương Diệp Có Kiếm Vực, pháp tắc thời gian của nàng hoàn toàn bị phế bỏ. Nàng không dám khinh thường, tất nhiên cũng không có khả năng chạy trốn, chỉ có thể lựa chọn chiến đấu!

Bởi vì nếu nàng trốn, hoặc tránh không chiến đấu, vậy sĩ khí của Yêu tộc nhất định sẽ giảm xuống.

Âm!

Từ trong cơ thể Yêu Hậu đột nhiên có một khí thế khủng khiếp cuồn cuộn trào ra. Cùng lúc đó, Yêu Hậu nhẹ nhàng giãm chân phải một cái, cả người hóa thành một đường ánh sáng phóng lên cao, trực tiếp va chạm cùng kiếm quang kia.

Âm!

Hai bên vừa mới tiếp xúc, không gian phía chân trời đã chấn động mạnh, ngay sau đó, một tiếng nổ định tai nhức óc vang lên. Rất nhiều sóng khí cùng kiếm khí không ngừng bắn ra. Từng sóng khí che phủ khắp bâu trời.

Nhưng cuộc chiến đấu lại không dừng lại, ở trong sóng khí phía chân trời kia thỉnh thoảng vẫn truyền đến từng tiếng nổ lớn.

Dương Diệp cùng Yêu Hậu đại chiến, đại quân nhân loại cùng đại quân Yêu tộc phía dưới cũng không nhàn rỗi, rất nhiêu yêu thú lao vê phía Mạt Nhật Thành, đại quân của nhân loại dĩ nhiên cũng liều mạng chống lại.

Lúc này là trận chiến cuối cùng của nhân loại cùng Yêu tộc, đặc biệt là đối với nhân loại. Trong một trận chiến này, bọn họ chỉ được phép thắng. Nếu như thua, bọn họ thậm chí không có được cơ hội xoay người nữa.

Sống sót!

Chỉ có thắng mới có thể sống!

Đối với bên phía Yêu tộc, chỉ cần thắng một trận chiến này, tương lai trong đại lục Minh Ngục sẽ chỉ còn lại có Yêu tộc, Yêu tộc sẽ trở thành chủ nhân duy nhất của đại lục Minh Ngục!

Không quan tâm là Nhân tộc hay Yêu tộc, một trận chiến này đều rất quan trọng!

Trên tường thành Mạt Nhật Thành, Tử Nhi đứng bên cạnh Dạ Lưu Vân trâm giọng nói:

- Cân khởi động kiếm trận không?

Dạ Lưu Vân lắc đầu, nói:

- Vẫn chưa tới lúc. Nàng chỉ vào một đám yêu thú phía dưới, nói:

- Nhìn thấy đàn yêu thú này không?

Tử Nhi nghe vậy thì cúi đầu nhìn lại, chỗ Dạ Lưu Vân ngón tay chỉ là một đám mãng xà lớn giống như ngọn núi, chúng có khoảng hơn hai trăm con, hơn nữa tất cả đều là Đế cấp.

Dạ Lưu Vân lại chỉ vào hai bên chân trời của Mạt Nhật Thành, nói:

- Nhìn thấy không? Những đội ngũ bay kia còn chưa hành động, bọn họ đang chờ cơ hội, một khi cơ hội đến, bọn họ sẽ cho chúng ta một đòn công kích mang tính hủy diệt. Chúng ta phải giữ lại kiếm trận để chờ tới lúc đó. Nếu không, người của chúng ta chắc chắn không chịu nổi công kích của bọn chúng!

Tử Nhi khẽ gật đầu. Lúc này, Dạ Lưu Vân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời:

- Nếu như nơi đó sớm phân ra thắng bại, như vậy Nhân tộc cùng Yêu tộc chẳng khác nào phân ra được thắng bại.

Tử Nhi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Lúc này Dương Diệp đã đạt được Đế giả, nàng không lo lắng cho an nguy của hắn, nàng lo lắng chính là Mạt Nhật Thành. Nếu như đại quân Yêu tộc phá thành trước, như vậy tất cả Nhân tộc thật sự sẽ kết thúc. Cho dù Dương Diệp có lợi hại mấy đi nữa cũng không có khả năng ngăn cản được tất cả đại quân Yêu tộc. Cho dù mấy trăm vạn đại quân Yêu tộc đứng cho Dương Diệp giết, chỉ sợ Dương Diệp cũng phải giết tới mấy năm!

Ở dưới sự liều mạng chống lại của Nhân tộc, đại quân Nhân tộc hết lần này tới lân khác ngăn cản được đại quân Yêu tộc tấn công, nhưng đại quân Nhân tộc cũng tổn thất vô cùng nghiêm trọng, ở các trên tường thành cùng dưới thành tường chất đống từng thi thể. Đồng thời đại quân Yêu tộc cũng tổn thất rất nhiều yêu thú, nhưng so sánh với Nhân tộc lại ít hơn nhiều.

Âm!

Đúng lúc này, phía chân trời chợt vang lên một tiếng nổ lớn. Ở trong ánh mắt mọi người, không gian phía chân trời trực tiếp rạn nứt ra. Tiếp theo có hai bóng người xuất hiện ở trong tâm mắt của mọi người. Đó chính là Dương Diệp cùng Yêu Hậu.

Yêu Hậu lạnh lùng nhìn Dương Diệp phía xa. Ngoài mặt, thoạt nhìn nàng hình như hoàn toàn không có việc gì, chẳng qua nàng giấu hai bàn tay đã bị chém đứt một nửa bên trong ống tay áo.

Phía xa, Dương Diệp câm Táng Thiên trong tay, trên người không có thương tích gì, nhưng bên khóe miệng có một tia đỏ sẫm. Hắn liếc nhìn phía dưới và trong lòng lập tức trâm xuống. Lúc này, tình cảnh bên phía Nhân tộc có phần khó giữ.

Hắn cũng muốn mau chóng giải quyết Yêu Hậu, chỉ cân giết Yêu Hậu, như vậy đại quân Yêu tộc tự nhiên sẽ bại trận phải rút lui. Nhưng lúc này Yêu Hậu lại không liều mạng đánh với hắn, bây giờ Yêu Hậu giao đấu với hắn đều chơi trò du kích.

Yêu Hậu đang trì hoãn thời gian!

- Trước đây ta nên bất chấp tất cả mọi giá tiêu diệt ngươi!

Lúc này, Yêu Hậu bỗng nhiên trâm giọng nói. Trước đây nàng thả cho Dương Diệp trở lại, là muốn cho Dương Diệp đối phó với Nhiếp gia. Nàng đã đạt được mục đích của mình. Dương Diệp đã đánh cho tất cả Nhiếp gia thành tàn phế. Nhưng bây giờ, Dương Diệp trưởng thành, Yêu tộc đối mặt với một Dương Diệp càng mạnh mẽ hơn.

Lúc này, thực lực của Dương Diệp đã hoàn toàn không kém nàng, thậm chí đã vượt qua nàng.

Dương Diệp không nói gì, huyền khí trong cơ thể dâng trào. Lúc này có nói gì cũng không có ý nghĩa nữa. Bây giờ, chỉ có chiến đấu mới có thể giải quyết được vấn đề!

Lúc này, Yêu Hậu bỗng nhiên lại nói:

- Nhưng thật may, ta còn có sự chuẩn bị!

Vừa dứt lời, nàng vung tay phải lên.
Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
4 Tháng Trước
Ad cho xin tí review góc nhìn chủ quan với
Trả lời
| 0