Chương 2582: Trên Hư Giả xuất hiện! (2)
Chương 2582: Trên Hư Giả xuất hiện! (2)Chương 2582: Trên Hư Giả xuất hiện! (2)
Vào giây phút sắc thái trong mắt Yêu Hậu sắp hoàn toàn tiêu tan, nàng bỗng nhiên giơ tay ngọc lên, đôi môi mở ra, một giọng nói yếu ớt truyền ra:
- Tất cả Yêu tộc nghe lệnh, lập tức rút về Ấn Vực, đóng kín Ấn Vực, trong nghìn năm, Yêu tộc không được bước vào đại lục Minh Ngọc, mãi đến khi... đến... Yêu Vương mới xuất hiện... mới thôi...
Nói đến đây, nàng ngây người nhìn về phía chân trời, tay ngọc chậm rãi hạ xuống:
- Giờ phút này, đã mấy nghìn năm chúng ta...
Vừa dứt lời, tay ngọc của Yêu Hậu hoàn toàn rơi xuống, trong mắt nàng đã không còn sắc thái nữa. Nhưng khóe miệng nàng lại cong lên và khẽ mỉm cười, giống như được giải thoát.
- Gào!
Rất nhiêu yêu thú đồng thời quỳ xuống, từng tiếng gào thét không ngừng vang lên trong không trung.
Phía xa, Dương Diệp im lặng. Phía chân trời, Nhiếp Vô Mệnh cũng im lặng.
Yêu Hậu là kẻ địch của bọn họ, nhưng tuyệt đối không có ai đúng ai sai, mọi người chẳng qua là do lập trường khác nhau mà thôi.
Sau một lúc lâu, vân điêu kéo thih thể của Yêu Hậu bay lên trời. Mà phía dưới, tất cả yêu thú bắt đầu lui lại. Mệnh lệnh cuối cùng trước khi Yêu Hậu lâm chung, không yêu thú nào không tuân theo. Đại quâdn Yêu tộc tới nhanh, rút lui cũng nhanh, không bao lâu đã biến mất khỏi trong tâm mắt của mọi người.
Nhưng tiếng gào thét của đại quân Yêu tộc vẫn có thể nghe tchấy rõ ràng.
Cho dù đại quân Yêu tộc rút quân, nhưng vẻ mặt Dương Diệp vẫn nghiêm trọng. Bởi vì Yêu tộc đi rồi, nhưng còn có một Nhiếp Vô Mệnh. Lúc này, uy hiếp của Nhiếp Vô Mệnh có thể nói là hoàn toàn không yếu hơn cả đại quân Yêu tộc.
Nhiếp Vô Mệnh không để ý tới Dương Diệp, mà nhìn vê phía Mạt Tiểu Lãnh. Đại quân Yêu tộc đã lui, nhưng Mạt Tiểu Lãnh lại không đi, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào hắn.
Dương Diệp cũng nhìn về phía Mạt Tiểu Lãnh, trực giác nói cho hắn biết, tiểu nữ hài này có phần không đúng. Cho dù Nhiếp Vô Mệnh rất cường đại, nhưng tiểu nữ hài này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, đặc biệt đối phương đến từ thế giới lớn, ai biết đối phương còn có con át chủ bài nào không.
Đúng lúc này, Mạt Tiểu Lãnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa Dương Diệp, nói: - Chúng ta liên thủ giết chết hắn, được không?
Nghe nàng nói vậy, Nhiếp Vô Mệnh lập tức nheo mắt lại.
Phía xa, Dương Diệp nghe thấy Mạt Tiểu Lãnh nói vậy thì hơi ngẩn người ra. Hắn không ngờ được Mạt Tiểu Lãnh sẽ nói như vậy. Nhưng chẳng bao lâu hắn đã hiểu rõ. Hắn nhớ Yêu Hậu từng nói, Mạt Tiểu Lãnh từ trên hạ xuống, vừa vặn được nàng cứu được. Hơn nữa, cho tới nay, tình cảm giữa Mạt Tiểu Lãnh và Yêu Hậu rất tốt. Bây giờ Yêu Hậu bị Nhiếp Vô Mệnh giết chết, Mạt Tiểu Lãnh chắc hắn muốn báo thù cho nàng!
Nghĩ đến đây, Dương Diệp dứt khoát gật đầu. Thực lực của Nhiếp Vô Mệnh lúc này rõ ràng phải mạnh hơn Yêu Hậu lúc trước rất nhiều, lấy thực lực của cá nhân hắn thì căn bản không có cách nào chống lại đối phương. Bây giờ Mạt Tiểu Lãnh muốn liên thủ với hắn để đối phó Nhiếp Vô Mệnh, hắn dĩ nhiên cầu còn không được.
- Ra tay!
Mạt Tiểu Lãnh vừa dứt lời, ba ngọn lửa xuất hiện ở xung quanh nàng. Rất nhanh, ba ngọn lửa nhanh chóng hợp thành một rồng lớn ba màu, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên. Không bao lâu, không gian xung quanh đều giống như ảo ảnh. Ở dưới sự điều khiển của Mạt Tiểu Lãnh, rông lớn ba màu phóng lên cao, lao về phía Nhiếp Vô Mệnh. Đối diện Mạt Tiểu Lãnh, Dương Diệp cũng không nhàn rỗi, cổ tay nhất thời chuyển động. Kiếm ý Niết Bàn Cảnh điên cuồng tràn vào trong Táng Thiên, sau đó chợt giãm chân phải một cái vào trong không trung, cả người hóa thành một đường kiếm quang phóng lên cao và bắn mạnh về phía Nhiếp Vô Mệnh.
Bất kể là Mạt Tiểu Lãnh hay Dương Diệp, lúc này hai người đều không nương tay, cũng không dám nương tay.
Trong không trung, Nhiếp Vô Mệnh nhìn thấy Dương Diệp cùng Mạt Tiểu Lãnh đồng thời xông lên thì khóe miệng cong lên đầy châm chọc, nói:
- Con kiến hôi!
Vừa dứt lời, hắn bước về phía trước một bước, con rồng lớn ba màu cùng kiếm quang của Dương Diệp trực tiếp bị dừng lại.
Pháp tắc thời gian!
- Nhanh thi triển 'Vực..
Phía dưới vang lên giọng nói của Mạt Tiểu Lãnh, một lực lượng thần bí lại xuất hiện ở đó. Sau khi lực lượng này xuất hiện, ở đó lập tức khôi phục lại bình thường, con rồng lửa ba màu cùng kiếm quang kia lập tức đi tới trước mặt Nhiếp Vô Mệnh, sau đó nhấn chìm hắn...
Yên lặng trong chớp mắt. Âm!
Một lực lượng khủng khiếp đột nhiên xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh đã thấy con rồng lửa lớn ba màu kia cùng kiếm quang lập tức tán loạn, mà Dương Diệp lao vọt tới trước mặt Nhiếp Vô Mệnh bị chấn động đến ngoài nghìn trượng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẻ mặt đám người Dạ Lưu Vân ở Mạt Nhật Thành lập tức trâm xuống.
Mạt Tiểu Lãnh ở cách Dương Diệp rất xa cũng trầm mặt xuống. Nhiếp Vô Mệnh mạnh hơn bọn họ tưởng rất nhiều!
- Con kiến hôi!
Lúc này, Nhiếp Vô Mệnh ở phía chân trời cười lạnh nói:
- Trong đại lục bây giờ có ai có thể chống lại lão phu chứ
Tay phải của Dương Diệp nắm chặt Táng Thiên, hắn biết rõ với thực lực của hắn cùng Mạt Tiểu Lãnh bây giờ thì căn bản không có cách nào chống lại Nhiếp Vô Mệnh đã vượt qua Hư Giả. Biện pháp duy nhất chính là kéo đối phương tới chỗ nữ tử mù, để nàng thu thập đối phương. Cho dù không biết thực lực thật sự của nữ tử mù, nhưng thực lực của nàng tuyệt đối sẽ khủng khiếp hơn Nhiếp Vô Mệnh.
Tuy nhiên, hắn bỏ qua ý nghĩ này.
Vì sao? Bởi vì hắn không muốn bị nữ tử mù khinh thường. Hắn và Minh Nữ là bằng hữu, bằng hữu chân chính, nhưng giữa hắn và nữ tử mù chỉ là bằng hữu. Trước đó, nữ tử mù trợ giúp hắn là vì nể mặt Minh Nữ. Một lần còn tốt, nếu như đi tìm người ta nhiều lần, vậy khó tránh khỏi quá mất mặt đi. Hơn nữa không chỉ có mình hắn mất mặc, mà còn có Minh Nữ!
Tự mình giải quyết!
Dương Diệp hít sâu một hơi, huyền khí trong cơ thể điên cuồng phun ra. Cùng lúc đó, kiếm ý Niết Bàn Cảnh cũng điên cuồng trút vào trong Táng Thiên trong tay. Theo kiếm ý tràn vào, Táng Thiên bắt đầu chấn động mãnh liệt. Từng kiếm quang không ngừng phát ra.